Chương trước
Chương sau
“Nhân sinh thường không được như ý, kiếp này ta đã rất may mắn khi được quen biết với ngươi.” Chân mày đang cau chặt của Phượng Khương Trần cuối cùng cũng giãn ra, nàng xoay người kéo lấy Vương Cẩm Lăng: “Đi thôi, chúng ta đi ngắm hoa sen nào, ta còn chưa được ngắm sen vào buổi tối bao giờ đâu, chắc hẳn là cảnh đẹp ý vui lắm đấy.”

“Yên tâm, tuyệt đối không làm ngươi thất vọng, hoa sen trong hồ của Cửu Hoàng thúc nổi tiếng cửu thành tứ quốc, nhất là vào ban đêm, hồ sen đẹp đến mức như mộng cảnh.” Có thể khiến Vương Cẩm Lăng đánh giá như thế thì hẳn là hồ sen này không hề kém chút nào, ban ngày Phượng Khương Trần đã được chứng kiến hồ sen đẹp thế nào, hiện giờ lại càng thêm mong chờ.

Tình huống vẫn như lúc trong buổi yến tiệc, người thật sự muốn ngắm hoa sen, có lòng thưởng hoa cũng chỉ có hai người là Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng, có lẽ Tạ Tam và Vương Thất cũng có ý định ngắm hoa, nhưng hai người bọn họ hôm nay đến đây chỉ thuần túy làm người qua đường, trên thực tế thì chẳng liên quan gì đến hai người họ.

Quanh hồ đèn đuốc sáng trưng, hạ nhân đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm, nước trà và chậu đá được để trong góc, gió mát thổi đến mang theo cả hương hoa sen khiến người ta phải hít sâu một hơi, chỉ hận không thể đem cất riêng cả bầu không khí ngập tràn hương hoa sen này đi.

Bởi vì Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần rất mong chờ vào hồ sen dưới ánh trăng, vừa ngồi xuống, chỉ nghe thấy một tiếng “bộp”, toàn bộ đèn trên đình ngắm sen tắt hết, nhưng ở đối diện hồ sen lại sáng lên ánh nến ấm áp, Phượng Khương Trần ôm lòng chờ mong ngẩng đầu, muốn nhìn thử xem hồ sen dưới ánh trăng mà Vương Cẩm Lăng nhắc đến sẽ mộng ảo đến thế nào, nhưng nàng lại nhìn thấy…

Đầu của Tô Quán tựa lên bả vai Cửu Hoàng thúc, từ hướng nàng nhìn sang, hai người nhìn tựa như một cặp tình nhân đang âu yếm nhau.

Hóa ra nàng cũng chẳng phải điều gì đặc biệt, một Cửu Hoàng thúc luôn chán ghét nữ nhân tiếp cận mình khi đối mặt với sự ôm ấp trìu mến của mỹ nhân cũng sẽ không cự tuyệt nổi.

Đôi mắt chợt thấy chua xót, nước mắt tràn mi.

Phượng Khương Trần hé miệng, cong môi nở nụ cười khổ, nhìn sang nơi khác, xem như bản thân vẫn chưa nhìn thấy gì. Chỉ là cả một hồ sen đẹp đến thế cuối cùng cũng không lọt nổi vào tầm mắt của nàng…

Nàng vừa nói gì nhỉ, không cầu một đời một kiếp một đôi, chỉ cầu vị trí chính thê, nhưng kết quả thì sao?

Nàng chỉ vừa nhìn thấy cảnh tượng Tô Quán và Cửu Hoàng thúc thân mật thì trong lòng đã cảm thấy chua xót. Nàng như thế thì làm sao có thể chấp nhận trượng phu tương lai của nàng ôm những nữ nhân khác lăn lộn trên giường cho nổi, làm sao có thể chấp nhận những nữ nhân khác sinh con dưỡng cái cho trượng phu của nàng đây…

Có lẽ, nàng cần thời gian mới có thể hoàn toàn hòa nhập vào thế giới này, chấp nhận quy tắc của thế giới này, hoặc là nàng hoàn toàn không thể nào chấp nhận nổi, cũng không cách nào chấp nhận nổi quy tắc của thế giới này.

Nàng vẫn luôn cố thuyết phục chính mình rằng không nên biến bản thân thành sự tồn tại đặc biệt nhất, hi vọng bản thân có thể hòa nhập vào thế giới này. Nhưng kết quả nàng lại phát hiện những điều này không phải là thứ nàng muốn, nàng làm không nổi việc thờ một chồng với người khác.

Thôi bỏ đi, bỏ đi thôi.

Có được thì là vận may, không có được thì chính là mệnh số.

Phượng Khương Trần thoải mái nở nụ cười rực rỡ, hai mắt nàng như đang phát sáng rực rỡ trong bóng tối. Vương Cẩm Lăng nói đúng, nàng xứng đáng với nam nhân tốt nhất trên đời này, nàng xứng đáng một đời một kiếp một đôi.

Nàng cần gì phải để bản thân phải chịu thiệt thòi, làm gì phải vì một nam nhân mà nhún nhường, nàng vốn dĩ không giống với nữ tử ở thời đại này, nàng cần gì phải biến bản thân trở nên giống bọn họ.

Đều do tên Cửu Hoàng thúc kia mà ra, buổi chiều chơi trò mèo vờn chuột bên hồ sen, quấn nàng đến mức nàng rơi vào sương mù. Lại thêm cả tin tức Tây Lăng Thiên Lâm muốn nạp mình làm thiếp, khiến nàng hoảng hốt, cho rằng bản thân cũng giống như nữ tử thời đại này, không thoát nổi vận mệnh bị lợi dụng.

Nàng không phải là An Yên, cũng không phải Dao Hân, càng không phải là Tô Quán. Những gì nàng có ở hiện tại đều không phải do gia tộc cho, nàng có vinh hoa hay phú quý đều dựa vào hai bàn tay mình mà có được. Nàng không hưởng thụ sự tôn quý mà gia tộc mang đến, tất nhiên không cần vì gia tộc mà trả giá.

Nàng không dựa vào bất kỳ ai, cũng không phụ thuộc vào bất kỳ kẻ nào. Dù hoàng thượng có cướp đi hết mọi thứ mà hiện giờ nàng có nàng cũng không sợ. Bởi vì chỉ cần Phượng Khương Trần còn sống thì chỉ với hai bàn tay nàng vẫn có thể vẫy vùng, nàng còn có thể tỏa sáng hơn, mạnh mẽ hơn nàng của ngày hôm nay, càng có được địa vị tôn quý hơn hiện tại.

Phượng Khương Trần đã nghĩ thông suốt rồi, nhìn Cửu Hoàng thúc cũng thuận mắt hơn, nhưng Cửu Hoàng thúc lại không để nàng được như ý. Không biết là do hắn cố tình hay vì sao, ngay khi Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, hài lòng hưởng thụ làn gió mát phất vào mặt, hương hoa sen vờn quanh chóp mũi, Cửu Hoàng thúc chợt đứng dậy: “Người đâu, thân thể Tô Quán tiểu thư khó chịu, dìu nàng đi nghỉ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.