Câu thơ đối này chính là câu một đôi nam nữa bên cạnh kia không đối được. Điếm tiểu nhị này là đang nói cho đối phương biết, rằng Trục Phong lâu bọn họ quang minh chính đại. Dù có biết rõ cõi lòng đối phương đầy tính kế, cũng không từ thủ đoạn nhỏ nào.
Đối mặt với sự khiêu khích trực diện của điếm tiểu nhị, khuôn mặt nữ tử tên Kính Nguyệt kia đỏ đến sắp cháy mất. Nam tử mặc trường bào xanh ngọc thì coi như tỉnh táo, chỉ im lặng mà đứng ở đó, dường như đang đợi Phượng Khương Trần đọc ra câu đối của mình, lại y như đang nghĩ xem phải đối lại câu văn này ra sao.
Ánh mắt trực tiếp mà nóng cháy như vậy, Phượng Khương Trần có muốn làm như không thấy cũng không được.
Chuyện gì thế này? Ăn một bữa cơm mà cũng có thể gặp người đến kiếm chuyện. Nàng liếc mắt xa xa một cái, phát hiện ra hai người này, nam thì trông cao lớn, nữ lại có ngạo mạn, khí chất bất phàm, quần áo đẹp đẽ quý giá. Với ngạo khí trên người họ, đó không phải thứ gia đình bình thường có thể dưỡng ra được, không cần hỏi cũng biết xuất thân bất phàm.
Nếu hôm nay nàng không đối được phần văn này cho hoàn hảo, thì không ổn, mà nếu đối được, thì hẳn không phải đang đánh mạnh vào mặt người ta sao?
Thôi đi! Tát vào mặt người khác là việc Phượng Khương Trần nàng hay làm nhất. Vậy nên, đôi câu thơ này, để nàng suy nghĩ cho kĩ càng một chút đi!
Thấy nửa ngày rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612545/chuong-658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.