“Ngươi đây là lấy Tạ gia ra uy hiếp.” Người có chút đầu óc trong hoàng thành đều hiểu ra được, rằng Tạ gia đang có tính toán gì.
Không phải là hy vọng vị hoàng đế tiếp theo của Đông Lăng có thể có chút quan hệ với Tạ gia sao?
“Muốn phú quý ngập trời thì phải mạo hiểm. Người Tạ gia hiểu được những lợi hại trong đó, không cần chúng ta nhiều lời. Vì để khuấy đục cái nước ao này một chút, ta quyết định ngày mai hẹn Vương Cẩm Lăng ăn cơm!” Khóe miệng Phượng Khương Trần lộ ra một nụ cười ranh mãnh, để lộ ra sự khôn khéo và thành thục trên người nàng, nhìn qua hệt như một tiểu cô nương nhà bên.
Khóe miệng Tôn Chính Đạo không kìm được mà lộ ra một nụ cười, nói bằng giọng của trưởng bối: “Ngươi chơi lớn như vậy, không sợ Hoàng thượng sẽ phát hỏa sao? Thọ lễ này sẽ khiến ông ấy tức chết!”
“Không đâu, Hoàng thượng cao hứng vì hỏa này còn không kịp. Chỉ cần Lý Tưởng chưa chết, Hoàng thượng sẽ không giận thật đâu!” Người, chỉ sợ có hi vọng, có một hy vọng còn đó thì vẫn sẽ hy vọng.
Chỉ cần một ngày Lý Tưởng chưa chết, Hoàng thượng sẽ tiếp tục mộng đẹp nhất thống thiên hạ của mình. Đối mặt với đánh giá của Hoàng hậu với Tạ Quý phi, hẳn cũng sẽ khoan dung một ít.
“Ngươi tự có chừng mực là được rồi.” Tôn Chính Đạo rất cao hứng. Phượng Khương Trần làm việc cũng không phải lỗ mãng, nàng nhìn rõ được thế cục, không để lạc cờ.
“Ta rất yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612542/chuong-655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.