Chén trà khác nhỏ, ngón tay hai người khó tránh chạm vào nhau. Trà ấm, tay lạnh, lòng Phượng Khương Trần như đang đánh trống. Chén trà còn chưa nhận xong, nàng đã vội vã rụt tay lại.
“Cẩn thận.” Suýt nữa là chén trà rơi xuống, may mà Cửu Hoàng thúc phản ứng nhanh nhạy, vội vã giữ chắc chén trà lại, đồng thời bắt lấy tay của Phượng Khương Trần, đặt chén trà vào trong lòng bàn tay nàng: “Đừng lãng phí trà của bổn vương.”
Ngữ khí hắn nhẹ nhàng chậm rãi, thấp thoáng một tia dịu dàng khó phát hiện.
“Dạ.” Phượng Khương Trần cầm trà bằng hai tay, tránh để tiếp xúc tứ chi với Cửu Hoàng thúc.
Tuy nói, đúng là hôm bị thương nàng đã ôm hơn Cửu Hoàng thúc Cửu hoàng thúc rồi. Đêm hôm ôm ấp, nhưng nàng là bệnh nhân, muốn thoát cũng không được. Nếu như lúc đó là ban ngày thì dám chắc nàng sẽ không dám thân mật với Cửu Hoàng thúc đến thế đâu.
Đó là tâm tư từ đáy lòng Phượng Khương Trần, nàng cầm chén trà trong tay mà uống một hơi cạn sạch. Trong lòng thầm nhớ không biết có phải Cửu Hoàng thúc có bệnh sạch sẽ hay sao? Không phải không thích tiếp xúc với đồ của người khác à, vậy với nàng là xảy ra chuyện gì vậy?
Nếu nói thật là nàng đặc biệt, vậy sao còn cố tình không nóng cũng không lạnh. Có thể gọi là đối xử với nàng khác biệt sao? Nàng lại là nữ tử duy nhất mà mấy năm qua có thể gần gũi với Cửu Hoàng thúc.
Phượng Khương Trần cảm thấy như lạc giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612526/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.