“Đừng nói hôm nay nàng đã tát ngươi hai bạt tai, dù nàng có ở đây một đao giết ngươi, tiểu thư cũng không thể làm gì nàng ấy. Cuối cùng chúng ta vẫn chỉ là hạng nô tài thôi, chết coi như chấm dứt!”
Nhìn bộ dáng không phục của Thu Tuyết, Thu Vũ cũng lười phí lời, nói thẳng ra mệnh lệnh của Tô Quán: “Thu Tuyết, tiểu thư bảo ta nói cho ngươi biết. Người biết ngươi trung thành và tận tâm, nhưng trung thành cũng cần có mắt nhìn. Chuyện hôm nay ngươi xử lý thật sự không vừa phải, tiểu thư phạt ngươi quỳ ở đây một canh giờ.”
“Dạ.” Dù không tình nguyện, cuối cùng Thu Tuyết cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Tô Quán, quỳ xuống mà vô cùng uất ức.
Thu Vũ thở dài. Nàng ta hy vọng chuyện này có thể cho Thu Tuyết một bài học, khiến nàng ta hiểu rằng nơi này không phải Nam Lăng, không phải nơi Tô gia quyết định được.
Nàng quay người, lại nói với thị vệ: “Hôm nay Lưu đại nhân xử lý chuyện này rất khá, không khiến cho người Đông Lăng làm lớn chuyện. Ta sẽ báo lại với tiểu thư!”
“Thu Vũ cô nương khách sáo rồi, đó là điều ty chức nên làm.” Thủ lĩnh thị vệ Nam Lăng, Lưu đại nhân không dám kiêu căng, vẻ mặt khiêm tốn.
Thu Vũ cũng không nhiều lời nữa, khuôn mặt đang vui vẻ lại một mảnh ưu sầu, cúi người quay trở về nội thất.
“Xử lý xong cả rồi?” Khuôn mặt trắng bệch của Tô Quán hé ra, hữu khí vô lực hỏi.
“Đều đã làm theo lời tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612524/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.