Chương trước
Chương sau
Phượng Khương Trần vội gật đầu: “Tôn thái y ngài yên tâm, ta xuống tay có chừng mực, chắc chắn sẽ không lấy mạng của hắn ta, ta sẽ để hắn ta sống sót, sống cho thật tốt,”

Cho dù là cứu người hay giết người, phương pháp của Phượng Khương Trần đều thuần thục như vậy, hơn nữa lại không hề có chút bất an hay tội lỗi gì, đâm một nhát xuống, chỉ thấy toàn thân của Lý Tưởng co giật rồi lại bình lặng xuống.

Khoé miệng của Phượng Khương Trần nở ra nụ cười xấu xa: “Tôn thái y, làm phiền ngài lấy kim bạc ra rồi ta sẽ giúp hắn ta băng bó vết thương.” Đã chảy nhiều máu như vậy, không nghỉ ngơi mười ngày đến nửa tháng thì đừng hòng bình phục, mà vết thương ở cổ họng và trên cổ tay không mất nửa năm cũng không thể lành được.

Nửa năm đủ để làm rất nhiều việc.

Phượng Khương Trần ung dung băng bó vết thương cho Lý Tưởng, dáng vẻ đó không có một chút nôn nóng cứu người mà ung dung tự tại như đang thêu thùa.

Tôn Chính Đạo nhìn chằm chằm và bật cười, nhưng phải nói rằng con người của Phượng Khương Trần này đúng là khiến cho người ta không thể nhìn thấu.

Vừa là thiện vừa là ác, chỉ cần nàng khẳng định chuyện đó là đúng thì có thể bỏ mặc cả đạo đức và pháp luật.

Sau khi rửa sạch vết máu và băng bó vết thương, Phượng Khương Trần lại mượn kim bạc của Tôn Chính Đạo.

“Sao nào? Ngài biết châm chích sao?” Tôn Chính Đạo rất nghi ngờ.

“Không biết, ta chỉ biết giở trò xấu.” Chuyện xấu cũng đã làm rồi, Phượng Khương Trần hoàn toàn không cần thiết phải giả vờ ở trước mặt Tôn Chính Đạo, cầm lấy kim bạc, Phượng Khương Trần nắm lấy tay trái của Lý Tưởng, cẩn thận châm kim bạc vào trong gân mạch, cử động nhẹ cổ tay, không thể nhìn bằng mắt thường nhưng khi lấy thiết bị ra kiểm tra thì sẽ phát hiện toàn bộ các gân mạch đều bị rối loạn.

“Ngài đây là?” Hai tay đều đã phế rồi, lại không thể nói được, Phượng Khương Trần cũng quá tàn nhẫn rồi.

Phượng Khương Trần làm không ngừng và ngẩng đầu lên cười: “Lỡ gặp phải một người viết chữ bằng tay trái thì ta không phải sẽ rất khổ sở sao, dù sao cũng đã làm nhiều như vậy rồi thì chuyện quá đáng hơn cũng không là gì cả.”

Hai tay đều đã phế rồi, lại không thể phát ra tiếng, Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu: “Tôn thái y, ngài có thể châm hai cây kim để hắn ta nhanh chóng tỉnh lại, như vậy thì chúng ta cũng dễ báo cáo công việc.”

“Được, nhưng châm cây kim này vào thì hắn ta sẽ sống ít đi vài năm.” Lời thì nói vậy nhưng động tác trên tay của Tôn Chính Đạo lại rất rõ ràng, loại người này vốn không nên sống tiếp.

“Như vậy thì ta sẽ mời tất cả các vị thái y vào đây, tiện thể nói với Hoàng Thượng rằng người đã tỉnh rồi.” Kể từ khi biết đến sự tồn tại của Lý Tưởng thì toàn thân Phượng Khương Trần đều thắt lại, trong lòng như có tảng đá đè lên vậy, cho đến lúc này nàng mới nhẹ nhõm hẳn.

Khi nàng ra tay thì nàng đã biết Lý Tưởng nhất định sẽ phế, ngay cả thánh thần cũng không thể cứu được hắn ta, hi vọng Hoàng Thượng có đủ sự nhẫn nại với người này, nếu không thì hắn ta nhất định sẽ có một kết cục rất thê thảm.

Phượng Khương Trần vỗ tay và ung dung rời đi.

Tôn Chính Đạo nhìn lấy bóng lưng của Phượng Khương Trần, lặng lẽ nhắc nhở bản thân rằng tuyệt đối không được đắc tội với đại phu, nhất là đừng đắc tội với một đại phu tên là Phượng Khương Trần. Nhân danh nghĩa chữa trị mà hành hung công khai, trên đời này cũng chỉ có một mình Phượng Khương Trần mà thôi.

Khi Hoàng Thượng, thái tử và những người khác đi vào thì vừa đúng lúc Lý Tưởng tỉnh dậy, sau khi hắn ta nhận thấy tình trạng của mình thì phản ứng đầu tiên là la lên, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể phát ra tiếng, kinh hoàng tột độ nhìn lấy người ở trước mặt, Lý Tưởng làm sao cũng không thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Hoàng Thượng lại cho rằng Lý Tưởng đây là sự kinh ngạc tỉnh dậy sau khi thoát chết, bèn lên tiếng an ủi: “Ái khanh không cần phải lo, điều dưỡng sức khoẻ cho thật tốt, trẫm vẫn còn đợi ngươi đền ơn cho quốc gia.”

Lý Tưởng còn sống thì Hoàng Thượng đã rất an lòng, người này còn có thể dùng được, về việc hắn ta bị thương nặng đến mức nào thì Hoàng Thượng không quan tâm lắm, xoay người dặn dò Tôn Chính Đạo: “Tôn thái y, nhất định phải chữa trị thật tốt cho Lý công tử, nhất định phải khiến hắn ta nhanh chóng bình phục.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.