Có Phượng Khương Trần chỉ đạo lại có Vương Cẩm Lăng với thái tử bảo đảm, hơn nữa cũng không có trận nổ nào nữa, người dân bất an đều từ từ bình tĩnh trở lại. Mấy việc cứu trợ diễn ra đâu vào đấy, người bệnh cũng được trị liệu, những người bị trầy xát nhẹ cũng được chăm sóc chu đáo không hề chậm trễ…
Hình ảnh Phượng Khương Trần làm việc nghiêm túc lại cẩn thận kỹ lưỡng như vậy thật đúng là mỹ lệ không thôi, mỹ lệ đến mức người ta chẳng cần để ý gì đến diện mạo của nàng mà chỉ chú tâm nhất cứ nhất động của người thiếu nữ ấy.
Ngôn hành cử chỉ của nàng cũng không mang điệu bộ ngượng nghịu như đám nữ nhân mà lưu loát rõ ràng không kém đấng nam nhi. Rõ ràng là một thiếu nữ vậy mà đứng ở nơi đó lại như đang chỉ huy thiên quân vạn mã, một cái nhấc tay cũng đem theo sự mạnh mẽ mà cứng rắn của bậc quân nhân. Mấy nam nhân cao to cũng không than thở hay nửa phần bất mãn với nàng, cả đám đều tuân mệnh làm việc.
“Phượng Khương Trần à Phượng Khương Trần, hôm nay ngươi đúng là phong quang vô hạn mà. Nhưng ngươi lại không biết đằng sau cái phong quang ấy còn có mặt trái của nó. Ngươi dính líu đến chuyện này rồi, lại còn biểu hiện xuất sắc như thế thì liệu hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Mọi người cũng không biết chất nổ kia là gì mà ngươi lại cứ một mực lao tới, chẳng kêu la chút nào, biểu hiện này sao có thể giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612484/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.