Được rồi, kỳ thật là hắn hơi ngại.
Nhưng hắn vui, không có nghĩa là Phượng Khương Trần cũng vui, lời của Cửu hoàng thúc khiến nàng có một loại xúc động muốn giết người…
Thích như vậy?
Ngài vui thì đối tốt với ta, không vui thì đá ta đi?
Trong mắt ngài ta là gì? Rốt cuộc Phượng Khương Trần ta là cái gì? Một thứ đồ chơi sao?
Phượng Khương Trần mím môi, không để bản thân gào thét ra tiếng.
Người trước mặt là Cửu hoàng thúc, là Cửu hoàng thúc dưới một người trên vạn người của Đông Lăng, cao cao tại thượng, tôn quý bất phàm, không phải đối tượng mà nàng có thể tùy tiện hô hào…
“Sấm sét hay mưa sương, đều là sự ban ơn của quân vương”, tuy Cửu hoàng thúc không phải đế vương, nhưng câu này cũng rất thích hợp dùng trên người hắn.
(*)Sấm sét tượng trưng cho trách phạt, mưa sương tượng trưng cho phần thưởng, nghĩa là sự trừng phạt hay khen thưởng của đế vương đều là ban ơn đối với người khác.
Cửu hoàng thúc đối xử tốt với nàng, nàng không thể từ chối, Cửu hoàng thúc muốn đá nàng đi, nàng chỉ có thể chịu đựng.
Đối với Cửu hoàng thúc mà nói, có lẽ nàng chỉ là một món đồ chơi. Hứng thú thì đến đùa một lát, không có hứng thì gạt nàng đi.
Nếu hiện tại Cửu hoàng thúc vui vẻ đến trêu đùa nàng, vậy nàng nhân lúc hắn vui vẻ, để báo món thù nho nhỏ của nàng.
Phượng Khương Trần hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh hỏi: “Cửu hoàng thúc, hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612464/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.