Người của thái y viện không phải hoàng thất cũng là quyền quý, bởi vì bệnh nhân có tính đặc thù nên lá gan của các thái y cũng nhỏ đi, cho tới tận giờ, phương pháp trị liệu của các đại phu trong thái y viện luôn dùng cách bảo thủ nhất.
Trị không hết không sao, chỉ cần không trị chết người là được, chữa từ từ không sao, chỉ cần có hiệu quả là được.
Đương nhiên, điều này cũng không có thể trách thái y, thái y cũng không còn cách nào, ở nơi như thái y viện đó, sơ ý một chút cũng rơi đầu, bọn họ không có gan mạo hiểm.
Tôn Tư Hành cũng không muốn làm khó ba vị thái y, rất khách khí tiễn khách: “Ba vị thái y đi thong thả, thứ cho Tư Hành không thể tiễn.”
“Không sao, cứu người quan trọng hơn.” Mấy người Lâm thái y không muốn nán lại giây phút nào, cầm theo hòm thuốc nhanh chân ra ngoài.
“Thế tử gia, người giúp thần ôm sư phụ đến nhà gỗ nhỏ nhé.” Sau khi Tôn Tư Hành kiểm tra tình hình của Phượng Khương Trần, trong lòng hơi xót, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không nghiêm trọng như thái y nói, chỉ là người tương đối chịu tội, vết thương của sư phụ chỉ cần chăm sóc tốt là được, thái y luôn thích thổi phồng mọi chuyện, rất sợ người khác không biết họ làm bao nhiêu.
Trác Đông Minh tin tưởng Tôn Tư Hành hơn thái y, nhưng Tôn Tư Hành là đệ tử được Tôn Chính Đạo dạy dỗ, y thuật của Tôn Tư Hành chỉ cao chứ không có chuyện thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612458/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.