“Ngã ngựa, Phượng Khương Trần ngã ngựa rồi.” Tim của mọi người cũng giật mình theo, từ mừng như điên biến thành lo lắng, có lẽ còn có cả chút lòng ham xem kịch vui.
Ngã ngựa? Cửu hoàng thúc chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau xót, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, vội vã buông lỏng nắm đấm, hoàng thượng như có điều suy nghĩ nhìn về phía Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc lại hờ hững như không, con ngươi đen bình tĩnh khác thường.
Từ giây phút Phượng Khương Trần ngã ngựa, nhất cử nhất động của nàng đều gắn chặt trong tim mỗi người ở đây, bao gồm cả Dao Hân và Tô Quán, hai nữ nhân này vô cùng hy vọng, lúc đó Phượng Khương Trần bị ngã chết hoặc té tàn phế.
Đáng tiếc, khiến Dao Hân và Tô Quán thất vọng rồi, mặc dù Phượng Khương Trần không có võ công căn bản, nhưng cơ thể lại vô cùng nhanh nhẹn, phản ứng cũng nhanh hơn người bình thường, tuy Phượng Khương Trần ngã xuống, nhưng lại túm được đuôi ngựa, không như suy nghĩ của hai người bọn họ, ngã văng ra ngoài.
Ở thời khắc rơi khỏi lưng ngựa, Phượng Khương Trần không ngã sấp xuống, cũng không thất thần trong giây lát giống phản ứng của người thường, Phượng Khương Trần hoàn toàn không lãng phí nửa giây, vừa rơi xuống đất lập tức chạy về trước theo ngựa.
May mà Phượng Khương Trần thường xuyên phải chạy tuyến đầu khi có vụ nổ, bình thường Phượng Khương Trần hay theo sau đội gỡ bom làm hộ tống y tế cho họ.
Mỗi thành viên trong đội gỡ bom của lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612444/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.