Phượng Khương Trần vội cúi đầu, âm thầm trào phúng vị hoàng thượng này thật sự vô sỉ tới cực điểm, trong mắt ông ta, người được chia thành có hay không có giá trị lợi dụng, khi không còn giá trị lợi dụng, ngươi có tài đến mấy đi nữa ông ta vẫn có thể ra tay.
May mà binh quyền của Đông Lăng bị các thế lực khác nhau chiếm đoạt, nếu ông ta nắm quyền, người dưới xui xẻo chắc.
Đáng tiếc, đó không phải điều Tây Lăng Dao Hân muốn, ngựa chiến của Đông Lăng hoàn toàn thua xa Hãn Huyết Bảo Mã của Tây Lăng, nàng ta muốn loại ngựa chiến loại hai này có ích gì, nhưng không thể nói như thế.
“Hoàng thượng, dù Dao Hân rất muốn Cao Nguyên Bạch Thủy, nhưng càng muốn một thứ khác hơn.”
“Vật gì?” Hoàng thượng cũng biết Dao Hân chướng mắt ngựa của Đông Lăng, cũng không miễn cưỡng.
“Kỹ thuật khâu của Phượng đại phu xuất thần nhập hóa, một đôi tay khéo léo cầm kim đã xỏ chỉ có thể khâu liền vết thương bị rách toạc trong chớp mắt, Dao Hân thật ước ao, nếu Phượng đại phu không thuần phục được Hãn Huyết Bảo Mã, vậy Dao Hân muốn…”
Dao Hân dừng lại giây lát, mọi người tưởng nàng ta muốn Phượng Khương Trần dạy nàng ta kĩ thuật khâu, Dao Hân công chúa lại nhả từng chữ từng chữ: “Đôi tay của Phượng đại phu! Hoàng thượng, Dao Hân muốn đôi tay của Phượng Khương Trần làm tiền cược.”
Cái gì?
Mọi người đồng loạt vừa nhìn về phía Phượng Khương Trần, vừa nhìn về phía Tây Lăng Dao Hân, không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612437/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.