Tây Lăng Dao Hân có cảm giác như đánh vào bông, đang lúc tức giận thì Phượng Khương Trần mở miệng nói: “Nếu Điện hạ không muốn mình bị tàn phế thì phiền phối hợp một chút, không phải lúc nào cũng may mắn như vậy. Nếu không phải vừa lúc ta đã hoàn thành xong công việc trong tay, điện hạ cản ánh sáng của ta khiến ta đâm sai một kim, chân này lập tức liền bị phế.”
“Còn Dao Hân Công chúa, lúc làm việc người tốt hơn hết là nên tránh xa ta ra. Người là công chúa không sai, nhưng người không hiểu rõ gì về những việc này, tùy tiện xen vào còn có thể hại chết người. Lúc trước ta đã nói, nếu người không tin Phượng đại phu thì nên mời cao minh khác, dù sao cũng không phải ta tự mình xin ở lại chữa trị cho Điện hạ.”
Phượng Khương Trần coi thường Tây Lăng Thiên Lâm, chính thức coi thường hắn.
Thái tử chó má gì chứ, người này một chút đầu óc còn không có, vừa nãy nguy hiểm như thế nào, những người này căn bản không biết được…
May mắn thay, trên đời vẫn còn nhiều điều may mắn, nếu không nhờ cảm giác tay của nàng không tệ, thì e là ca phẫu thuật khâu lại vết thương cho Tây Lăng Thiên Lâm đã thất bại.
Sau khi giáo huấn xong, Phượng Khương Trần trông không mấy vui vẻ và tự hào, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên nghiêm túc hơn, nàng không hề che giấu bắt cứ mãn nào đối với hai huynh muội Tây Lăng Thiên Lâm.
Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612410/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.