Chương trước
Chương sau
Nói xong Phượng Khương Trần liền quay người lấy từ trong phòng ra một cái khay, phía trên có vải trắng che kín, chỉ là không biết tại sao lúc ra cửa hai chân lại mềm nhữn khiến nàng ngã về phía trước.

“Cần thận!”

Trác Đông Minh và Đông Lăng Vũ Cửu đồng thời đưa tay ra, phản ứng của Phượng Khương Trần cũng tính coi như khá nhanh, lúc ngã xuống liền hướng về phía Trác Đông Minh, vừa vặn để Trác Đông Minh anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lại khiến đồ vật trong khay bay ra ngoài, đúng lúc rơi trúng mặt Tô Quán.

“A…” Tô Quán hai tay ôm mặt hét lên.

Phượng Khương Trần tựa trong ngực Trác Đông Minh, khinh thường cười lạnh, nàng còn chưa hắt axit đâu sao lại khoa trương giống như bị người khác cường bạo vậy, không phải chỉ là một túi mật thôi sao, cũng đâu tổn hại gì đến khuôn mặt của nàng ta.

“Tô Quán tiểu thư thật xin lỗi, Khương Trần nhất thời rượt chân, xin Tô Quán tiểu thư thứ lỗi.” Giả hiền lành, giả ôn nhu trước mặt Cửu hoàng thúc đúng không, ta cho ngươi diễn đủ.

Phượng Khương Trần nói với Tô Quán nhưng lại cười như không cười nhìn Tây Lăng Dao Hoa khiến nàng ta sợ đến toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến mình ngày hôm nay đã phải chịu những thiệt thòi gì thì không tự chủ mà lùi về sau một bước.

Nữ nhân nhát gan!

“Phượng Khương Trần, đây là thứ gì?” Thị nữ của Tô Quán đã lau hết vết bẩn trên mặt nàng ta nhưng vẫn không giấu nỗi sự chật vật.

Mỹ nhân dù đẹp đến đâu thì sau khi phơi mặt dưới nắng cả ngày, hơn nữa còn bị bẩn mặt thì cũng không thể đẹp được nữa.

“Cái đó chính là thứ mà tiểu thư muốn thấy, Khương Trần đã lấy mật đắng từ trong người Tôn phu nhân ra, đáng tiếc Khương Trần làm vỡ mắt, nếu không hai người có thể nhìn cần thận rồi, nhưng không sao, Khương Trần tin về sau vẫn còn cơ hội.”

Phượng Khương Trần tốt bụng giải thích, đồng thời nói đơn giản một chút về bệnh tình của Tôn phu nhân, trọng điểm nói mật đắng của Tôn phu nhân có vấn đề, nếu mật đắng bị vỡ, mật chảy ra sẽ dẫn đến tim phổi bị thương tổn, đến lúc đó thần tiên có hạ phàm cũng không cứu được.

Đùng… Tô Quán nghe xong trực tiếp hôn mê bắt tỉnh.

Sắc mặt Tây Lăng Dao Hoa cũng cực kỳ khó coi, nhưng Phượng Khương Trần giống như không nhìn thấy, ngồi xuống nhặt túi mật bị vỡ lên, đương nhiên nàng mang theo găng tay.

“Dao Hoa công chúa, ngươi có muốn nhìn kĩ hơn không?” Phượng Khương Trần cầm túi mật vỡ kia đến trước mặt Tây Lăng Dao Hoa, còn cực kỳ buồn nôn mà lật tới lật lui.

Tây Lăng Dao Hoa cố duy trì phong độ của mình, miễn cưỡng cười một tiếng: “Đa tạ Phượng tiểu thư, bản cung hôm nay xem như đã thấy được y thuật của Phượng đại phu, Cửu hoàng thúc, bản cung cáo lui.

Nói xong cũng không đợi Đông Lăng Vũ Cửu đồng ý đã xoay người rời đi.

“Ha ha ha…” Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Tây Lăng Hoa Dao và Tô Quán, Phượng Khương Trần phách lối cười to.

Lá gan này so với Tôn Tư Hành cũng không bằng, còn không biết xấu hỗ muốn xem nàng giải phẫu, đúng là vô dụng.

Đông Lăng Vũ Cửu không nói gì, lúc này mới lạnh nhạt nói: “Phượng Khương Trần, lần này ngươi hài lòng chưa?”

Phượng Khương Trần lập tức ngưng cười, quỳ xuống trước mặt Đông Lăng Vũ Cửu: “Dân nữ quá phận, mong Cửu hoàng thúc trách phạt.”

Hôm nay nàng có thể trêu đùa Tây Lăng Dao Hoa và Tô Quán đều vì Cửu hoàng thúc ở đây làm chỗ dựa cho nàng, nhưng nàng biết muốn nàng như trước kia đợi Cửu hoàng thúc, nàng không làm được.

Thật khó giải quyết!

Lúc nàng muốn vạch rõ ranh giới giữa hai người thì nam nhân này lại tới đây bố thí nàng, hắn coi nàng là cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.