“Phượng Khương Trần, nước đâu?” Những người khác xấu hỗ không có nghĩa Đông Trác Minh cũng sẽ xấu hổ.
Tuy bây giờ mới là sáng sớm nhưng ánh mặt trời cũng rất gay gắt, hắn ngồi một chỗ cũng cảm thấy khó chịu, sau đó hắn nghe Dao Hoa công chúa và Tô Quán tìm Phượng Khương Trần gây phiền phức liền một đường phi ngựa đến, hắn đã sớm khát nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy Phượng Khương Trần cho người dâng trà lên.
Không có điểm tâm thì thôi đi, hắn cũng không đói bụng, nhưng dù sao cũng phải cho hắn uống ngụm nước chứ.
Ai ngờ Phượng Khương Trần đứng trước cửa nhà gỗ quay lại nói: “Thế tử gia, thật sự xin lỗi, hạ nhân Phượng gia đều nghỉ hết, Khương Trần bên này lại không tiện, có gì ngươi cứ tự nhiên, không cần khách khí, cứ coi đây như nhà mình là được.”
Nói xong, bịch một tiếng đóng cửa nhà gỗ lại, thuận tay khóa trái.
“Tự Hành, thay y phục xong liền nhìn mẫu thân ngươi một chút, xem ma phí tán có tác dụng không.”
Phượng Khương Trần vừa thay y phục vừa nói.
Trước đó nàng để Tôn Tư Hành dẫn mẫu thân hắn đi chính là để hắn cho Tôn phu nhân uống ma phí tán trước, đợi chất gây tê có tác dụng.
“Có tác dụng nhưng con đã dùng kim đâm thử, mẹ đệ tử vẫn cảm thấy đau.” Có nghĩa là gây tê chưa có hiệu quả tối đa, Phượng Khương Trần gật đầu, nhanh nhẹn thay y phục.
Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, trước kia lúc hắn nhìn thấy Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612391/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.