“Cửu hoàng thúc!”
Một đám người bên trong thấy vậy đều kinh hãi, nhất là Phượng Khương Trần, hai mắt nàng mở to, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Cửu hoàng thúc, mãi cũng không chớp mắt.
Sao hắn lại đến đây?
Trác Đông Minh kích động, quay người hành lễ với Đông Lăng Vũ Cửu, Đông Lăng Vũ Cửu làm động tác nâng hắn lên, lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi.”
“Cửu hoàng thúc.” Tây Lăng Dao Hoa và Tô Quán cũng đi lên chào, thị vệ cung nữ sau lưng các nàng thấy vậy cũng nhao nhao hàng lễ.
Chỉ có Phượng Khương Trần vẫn đứng yên đó, cực kỳ nổi bật, Cửu hoàng thúc lại làm như không nhìn thấy, nói một câu “Miễn lễ” rồi đi vào trong, không chút khách khí ngồi xuống chủ vị.
Mọi người không thẻ không đi theo, Tây Lăng Dao Hoa và Tô Quán một trái một phải ngồi xuống, những người khác đều đứng.
Đông Lăng Vũ Cửu ngồi xuống, ung dung nói: “Dao Hoa công chúa, Tô Quán tiểu thư, hai người là khách từ xa tới, đại diện cho Tây Lăng và Nam Lăng đến Đông Lăng mừng thọ hoàng thượng, Đông Lăng tất nhiên sẽ lấy lễ để tiếp đón, Đông Lăng đã lầy lễ đãi khách thì mong công chúa và tiểu thư cũng nhớ kỹ ai là khách ai là chủ, đừng để chủ nhà khó xử mới đúng.”
Lời này của Đông Lăng Vũ Cửu nghe rất quang minh chính đại nhưng lại lộ ra ý tứ che chở Phượng Khương Trần.
Nếu như trong quá khứ, Phượng Khương Trần nhất định sẽ âm thầm vui mừng nhưng bây giờ nàng chỉ biết cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612389/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.