“Dừng tay!”
Một tiếng hét vang lên, sau đó “vù…” một tiếng, một mũi tên phi đến, vừa trúng cỗ tay phải của người thị vệ định mang Phượng Khương Trần đi…
“A…” Thị vệ bị thương vội vàng ôm lấy cánh tay phải của mình, máu tươi lách tách chảy xuống.
“Bảo hộ công chúa.”
“Hộ giá, có thích khách.”
Thị vệ Tây Lăng như gặp đại địch, lập tức đưa Tây Lăng Dao Hoa vào giữa vòng bảo hộ, đồng thời đưa đao lên cổ Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành.
Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành lập tức đứng thảng, ánh sáng sắc bén của đại đao trên cỗ nhưng không dọa hai người, hai người đồng thời nhìn về cửa, muốn biết là ai mà phách lối như vậy.
Phượng Khương Trần cười, quả nhiên là công tử bột, một tên này bắn ra thực chuẩn xác.
Trác Đông Minh ngẩng đầu nghiêm túc đi đến: “Thích khách? Công chúa nói đùa, Đông Lăng đất nước thái bình dân chúng yên ổn, tuyệt đối sẽ không có thích khách, dù cho có thích khách cũng sẽ không ám sát công chúa, ám sát công chúa nửa chỗ tốt cũng không có, thích khách có đầu óc cũng sẽ không tốn công tốn sức lãng phí nhân lực đi giết một công chúa không có điểm lợi nào cho mình.”
Đứng bên cạnh người Phượng Khương Trần, không quên đưa cung tên trên tay lên biểu thị người mới bắn tên là hắn.
“Túc thế tử? Ngươi có ý gỉ?” Tây Lăng Dao Hoa muốn cười, nhưng cười không nỗi.
Ý tứ trong lời nói của Trác Đông Minh quá rõ ràng, đó chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612387/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.