Trong phòng, Lam Cửu Khánh dùng cách môi kề môi để mớm thuốc cho Phượng Khương Trần, thuận tiện chiếm chút tiện nghỉ, khụ khu, thực ra là Lam Cửu Khánh sợ thuốc chảy ra ngoài nên mới phải thâm nhập sâu hơn một chút.
Bộ Kinh Vân ngồi xổm trước cửa phòng, vô cùng buồn rầu cầm nhánh cây vẽ vòng tròn trên đắt…
Có lẽ hắn phải suy nghĩ kĩ về chuyện của Trần Quốc Công phủ, hắn không thể để cho lão bà đáng chết kia đắc ý được, nhất định trước khi bà già đó chết phải thay tổ mẫu hắn rửa sạch oan khuất, để phụ thân hắn quay về dòng họ, nhưng Phượng Khương Trần sẽ là người đó sao?
Chuyện năm đó dù mọi người đều biết có uẫn khúc bên trong nhưng họ lại không có chứng cứ, những người tham dự hãm hại đều con mẹ nó chết hết rồi, ai biết chuyện cũng đều đã chết, sư phụ Cửu Khánh đã bói cho hắn một quẻ, chuyện này sẽ không xử lý được trừ phi có quý nhân phù trợ.
Lúc trước hắn vẫn cho Cửu Khánh là quý nhân, vì Cửu Khánh đã đồng ý sẽ giúp hắn giải oan cho tổ mẫu và phụ thân. Nhưng sư phụ Cửu Khánh nói trong chuyện này Cửu Khánh chỉ đóng một phần nhỏ trong chuyện này.
Bộ Kinh Vân ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng yên lặng khác thường, hơn ba mươi năm nay tổ mẫu nhất định rất oán trách phụ thân hắn và hắn, vì bọn họ không có cách nào hoàn thành nguyện vọng của tổ mẫu, không thể để tổ mẫu quay lại nhà…
Hôm sau Phượng Khương Trần tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612381/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.