“Đa tạ tiểu sư phụ, ta đã hiểu rồi, ta nghỉ ngơi một chút sẽ xuống núi, sẽ không tạo bất kỳ phiền phức gì cho mấy người.” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng cười nói, giấu tinh quang trong mắt đi.
Nàng cũng không nghĩ đến một lần liền tìm ra ai đó, nhưng nghe được lời của tiểu hoàng thượng này cũng khiến Phượng Khương Trần cực kỳ cao hứng, quả thật ngôi chùa này có vấn đề.
Tiểu hòa thượng nhẹ gật đầu, nghĩ đến vừa rồi mình nói quá nhiều, nhỏ giọng nói: “Nữ thí chủ tuyệt đối đừng nói cho người khác biết ta nói với ngươi những chuyện này, sư phụ không cho ta kể chuyện về rừng trúc.”
“Được.” Phượng Khương Trần gật đầu, nhưng tiểu hòa thượng vừa đi nàng đã đi về phía rừng trúc.
Người hiểu chuyện đều nhận ra chỗ rừng trúc kia quá kỳ lạ, nàng đã tới thì phải điều tra rõ ràng.
Chân đạp lên lá trúc vang lên tiếng sột soạt, Phượng Khương Trần mới bước chân vào rừng trúc cũng cảm nhận được một cỗ âm khi, lá trúc bát động, gió không thổi vào được, bên trong rừng trúc giống như là một thế giới khác vậy.
“Đây rốt cuộc là chỗ nào? Tại sao âm khí ở lại mạnh như vậy, chẳng lẽ ở đây có rất nhiều người chết sao? Cũng không phải, nếu có nhiều người chết tại sao ta ở bên ngoài lại không cảm giác được, nơi này cũng không có mùi xác chết bị phân hủy.”
Phượng Khương Trần biết nếu một nơi chôn quá nhiều người chết thì không khí bốn phía sẽ bị ảnh hưởng bởi tử khí, trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612377/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.