Sau khi tắm rửa xong, Phượng Khương Trần đi tới nhà gỗ nhỏ, Tôn Tư Hành đang chờ nàng ở đó, vừa trông thấy nàng bèn đứng bật dậy.
“Sư phụ ơi, người không sao chứ?” Tôn Tư Hành giống như Chu Hằng, đều cả đêm không ngủ.
“Ta không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, ngươi tìm giúp ta ít thuốc tan máu bằm và tìm một y nữ thoa thuốc giúp ta.” Nàng không ngại để Tôn Tư Hành giúp nàng thoa thuốc, nhưng nàng bị thương ở eo, cho dù nàng chịu thì Tôn Tư Hành cũng không đồng ý.
Mặc dù nói đại phu không phân biệt nam nữ, có điều người làm được điều đó vẫn chưa nhiều lắm.
*Dạ, được được, sư phụ ơi, vết thương của người?” Tôn Tư Hành chỉ phần cổ lộ ra ngoài của Phượng Khương Trần, hắn dùng mắt hỏi có phải chỗ này không, nếu chỉ có chỗ này thì hắn giúp cũng được, dù sao vết thương quan trọng hơn.
Phượng Khương Trần hiểu ý của hắn, nàng chỉ chỗ mình bị thương: “Nghiêm trọng nhát là ở phần eo, bị bằm tím sưng đỏ tổn thương tới gân cốt.”
Nếu là ngày thường, nàng sẽ trêu chọc hắn vài câu, có điều hôm nay nàng không có tâm trạng.
Nhìn theo Phượng Khương Trần chỉ, ánh mắt Tôn Tư Hành dời xuống eo nàng, ngay sau đó gương mặt hắn liền đỏ lên.
“Sư, sư phụ, đệ tử…” Tôn Tư Hành gấp đến độ sắp khóc, hắn nào có ý trêu chọc sư phụ!
Mặc dù sư phụ trẻ hơn hắn, nhưng hắn vẫn luôn tôn trong sư phụ!
“Tôn Tư Hành à, ngươi là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612364/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.