“Vậy ta sẽ không khách khí, cố giữ cho tốt cái mạng nhỏ của ngươi đấy, nếu ngươi chết thì ta lỗ vốn rồi.”
Lam Cửu Khánh lật người liền biến mắt trong rừng.
Phượng Khương Trần nở nụ cười, hóa ra người đàn ông này cũng biết nói giỡn đấy.
Lam Cửu Khánh, ngài cứ yên tâm đi, ngài sẽ không lỗ vốn đâu, ta nhất định sẽ sống thật tốt.
Phượng Khương Trần khép lại áo khoác của Lam Cửu Khánh trên người, chậm rãi đi tới cổng thành.
Hình ảnh này quá quen thuộc, nếu bên người nàng có thêm một tiểu nha hoàn thì sẽ giống hệt những gì đã xảy ra trong ngày đại hôn của nàng.
Chẳng qua lần trước là tràn ngập lo lắng, còn lúc này thì sao?
Nàng thật sự chẳng có gì phải lo lắng, đi vào đến đây thì nàng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì nữa, có nguy hiểm thì cũng là người khác.
Cửu hoàng thúc và Trác Đông Minh nàng không động vào nỗi, còn người của Tắn Dương Hầu nàng có thể động vào được chứ, ai bảo Tần Dương Hầu phủ là khởi nguồn của việc này chứ.
Phượng Khương Trần vừa đi vừa cân nhắc phải làm thế nào mới có thể làm cho Tần Dương Hầu bị thất thoát, tốt nhất là có thể kéo cả Trác Đông Minh vào, làm cho Trác Đông Minh và Tắn Dương Hầu trở nên xa cách.
Khi Phượng Khương Trần đi đến lối vào thành thì ở cửa thành đã có người đứng sẵn chờ đi vào, Phượng Khương Trần tóc tai bù xù, lại trùm một cái áo choàng của nam nhân, bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612358/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.