Nếu là bình thường thì hắn đã đánh Vương Thất rồi, nhưng giờ thật sự ra tay thì gia gia chắc chắn sẽ không tha cho hắn, mà Vương Thất còn có tình không sợ chết dùng ánh mắt khiêu khích.
Tuy Đông Lăng Tử Lãng không nhìn thấy, nhưng nghe thôi cũng đã hiểu, hắn không kiên nhẫn nhưng lại không thể không đứng ra hoà giải: “Được rồi, đừng làm rộn, tìm người quan trọng hơn, hình như dư nghiệt của Chu Tương còn đang hoạt động bên ngoài hoàng thành, nếu tiếp tục chậm trễ dẫn đến Phượng Khương Trần gặp phải dư nghiệt của Chu Tương, vậy thì không xong.”
“Lười so đo với ngươi.” Trác Đông Minh thuận thế mà xuống đài.
“Lười so đo với ta, ta mới lười nói chuyện với ngươi, thế tử gia, đợi khi tìm được Phượng Khương Trần rồi nói sau, nếu nàng không có chuyện thì thôi, lỡ như xảy ra sự cố gì, ta xem ngươi giải thích với ca của ta như thế nào.” Vương Thất quay mặt đi, không để ý tới Trác Đông Minh nữa, hắn ta phóng người lên ngựa, giơ roi lao đi trước, lúc đi ngang qua xe ngựa của Đồng Lăng Tử Lãng thì nói một câu: “Lăng Vương điện hạ, ta lo lắng cho an nguy của Phượng Khương Trần, đi trước một bước.”
Phía sau là hai mươi hộ vệ do Vương gia phái đi, lần gặp nạn trước ở rừng cây làm Vương gia rất khiếp sợ, cho nên Vương Thất ra khỏi thành nhất định phải mang theo hộ vệ.
Hộ vệ của Vương gia, đội thân vệ của Lăng Vương, cộng thêm thân vệ của Trác Đông Minh, đội ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612340/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.