Nhưng sắc mặt nàng ta lại xanh xao vàng vọt, nói không có bệnh thì không ai tin cả.
Sắc mặt Phượng Khương Trần càng ngày càng nặng nề, người trong phòng đều dồn hết ánh mắt vào nàng, không dám thở mạnh một cái. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Tấn Dương Hầu phu nhân vẫn rất bình tĩnh, nhưng Giang Ngọc tiểu thư lại có vài phần vội vàng.
Phượng Khương Trần vừa thu tay lại, Giang Ngọc tiểu thư đã lập tức hỏi: “Phượng đại phu, biểu tẫu của ta thế nào rồi?”
Phượng Khương Trần liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không nói gì.
Vì cái gì Giang Ngọc Tú lại gấp gáp như vậy? Lo cho người bệnh sao? Nàng thấy không phải, ngược lại là đang sợ hãi và lo âu.
Nếu đối phương muốn nghe, nàng sẽ nói: “Sức khỏe của phu nhân tốt lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.”
Vừa nói ra lời này, sắc mặt Giang Ngọc tiểu thư đã thả lỏng, vui vẻ mà nói: “Biểu tẩu, tẩu không có việc gì thì tốt rồi.”
“Đã làm phiền biểu muội lo lắng.” Tắn Dương Hầu phu nhân vẫn chỉ cười nhẹ, không xa không gần.
Phượng Khương Trần biết đối phương là một nữ tử có tư tưởng. Nàng biết tuy Trác Đông Minh bảo nàng đến chủ yếu là vì quan sát Giang Ngọc Tú, nhưng nói thế nào Tấn Dương Hầu phu nhân cũng là biểu muội của hắn, coi như nể mặt Trác Đông Minh, Phượng Khương Trần quyết định tìm cơ hội xem xét túi trị liệu thông minh một chút.
Nàng chẩn đoán không ra nguyên nhân bệnh, vậy chỉ có thể trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612334/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.