Trác Đông Minh dừng một chút, Phượng Khương Trần cũng thông minh tiếp lời: “Nhưng mà cái gì?”
Thiên hạ này không có bữa cơm không phải trả tiền, mà Phượng Khương Trần không nghĩ là mình có cái gì đáng để Trác Đông Minh nhớ thương.
Trác Đông Minh tiến lên, áp vào bên tai Phượng Khương Trần: “Giúp ta đến gặp một người.”
“Người bệnh?” Trừ người bệnh ra, nàng còn có thể gặp ai nữa.
Trác Đông Minh do dự một chút rồi gật đầu: “Phải.”
Đại phu nào cũng nói không có bệnh, nhưng nhiều năm nằm trên giường không đứng dậy nồi, cũng coi là một loại bệnh, còn nước thì còn tát, ai bảo ngày nào Cẩm Lăng cũng lảm nhảm ở bên tai mình, Phượng Khương Trần tốt như thế này tốt như thế kia.
“Được, giúp ta nâng người về Phượng phủ, giao cho Tôn Tư Hành, báo lại với hắn, đây là bài sát hạch.”
Phượng Khương Trần rất dứt khoát mà gật đầu.
Nàng có thể đến Huyết Y Vệ bát cứ lúc nào, nhưng thế tử Túc Thân Vương thì không phải muốn kết giao lúc nào cũng được.
Tuy nàng không muốn chữa trị cho quyền quý nhất, nhưng ở thế giới bình dân không có nhân quyền này, chỉ có trị liệu cho quyền quý mới có thể đứng vững, chỉ có trị liệu cho quyền quý mới có thể kiếm tiền.
Cướp của người giàu chia cho người nghèo, cũng phải cướp giàu trước cái đã.
Hai người này áp sát như vậy trước mặt mọi người vốn là chuyện không hợp lễ nghĩa, nhưng cố tình nữ kiều diễm hào phóng, nam uy vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612329/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.