Chương trước
Chương sau
“Khương Trần, ngươi là ngươi, Cửu hoàng thúc là Cửu hoàng thúc, ta không thích ngươi ôm đồm tắt cả mọi chuyện vào người mình, hơn nữa chuyện này ta cũng không phải đang giúp Cửu hoàng thúc, địa vị của Túc Thân vương cao quý, kết giao với ngài ấy cũng có lợi cho Vương gia.”

Vương Cẩm Lăng là ai chứ? Sao hắn có thể không biết suy nghĩ của Phượng Khương Trần, nếu nàng không muốn hai người quá thân thiết vậy thì hắn sẽ lùi lại một bước, chỉ hi vọng nàng và Cửu hoàng thúc cũng đừng quá gần gũi.

“Mặc kệ thế nào đi chăng nữa ta cũng muốn cảm ơn ngươi, không có ngươi, Túc Thân vương sao có thể cho ta cơ hội.” Phượng Khương Trần cũng không đề cập đến chuyện của Cửu hoàng thúc nữa.

“Minh châu vốn không nên phủ bụi trần, nếu ngươi không có năng lực cho dù ta đề cử ngươi lên cũng vô dụng.” Vương Cẩm Lăng tự nhiên tiến về phía trước, nắm tay Phượng Khương Trần đỡ nàng lên xe ngựa.

“Chúng ta đi thôi, có người đang sót ruột lắm đây.”

Giọng điệu thoải mái hào phóng, không có ý gì khác, thấy thế, Phượng Khương Trần cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xách váy lên xe ngựa.

Mọi chuyện đúng thật tình cờ, Trác Đông Minh lại đi ngang qua một lần nữa, đánh giá biểu hiện giữa hai người, thầm nghĩ: “Nữ nhân này thật dối trá, người mặt người khác là một vẻ, sau lưng lại một vẻ, lần sau nhất định phải nhắc nhở Cẩm Lăng, tuyệt đối đừng để bị nàng ta lừa gạt.”

Chiếc xe ngựa rời khỏi Túc Thân vương phủ, Trác Đông Minh tiếp tục chạy vòng quanh phủ.

Sau khi đưa Phượng Khương Trần về Phượng phủ, nhìn thấy Vũ Văn Nguyên Hoà đang đợi ở đó, Vương Cẩm Lăng liền biết hai người còn có chuyện muốn nói, hắn không tiện ở lâu, không đợi Vũ Văn Nguyên Hoà nói nhiều lập tức thức thời rời đi.

“Ta còn thắc mắc ngươi đi đâu mà hơn nửa đêm vẫn chưa về, hoá ra là ở bên cạnh Vương Cẩm Lăng.”

Vũ Văn Nguyên Hoà bình thản nói.

Biết làm sao được, Cửu hoàng thúc ra nông nỗi như bây giờ là do thế gia gây ra, nếu không có tấu chương bọn họ liên kết dâng lên thì Hoàng thượng cũng không dễ dàng bắt Cửu hoàng thúc vào tù như vậy được.

Cho nên Vũ Văn Nguyên Hoà vừa nhìn thấy người của thế gia đã tức giận không thôi.

“Chuyện không liên quan đến hắn, bây giờ Vương gia đã không còn khả năng kiểm soát thế lực của thế gia, ngươi đừng tức giận Vương Cẩm Lăng nữa.” Phượng Khương Trần giải thích giúp Vương Cẩm lăng, nhưng không ngờ lại khiến Vũ Văn Nguyên Hoà bắt mãn.

“Ngươi đang giúp ai vậy?”

“Ta chỉ nói sự thật thôi.” Phượng Khương Trần hiểu rõ sự sốt ruột của Vũ Văn Nguyên Hoà, nhưng cũng không thể vì thế mà trách tội Vương Cẩm Lăng được.

“Sao ngươi có thể thế được, uỗng công Cửu hoàng thúc đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi lại đi giúp đỡ người ngoài.” Vũ Văn Nguyên Hoà tức giận ngồi phịch xuống.

“Phượng Khương Trần, ngươi biết đầy, nếu không phải vì đám người Vương Cẩm Lăng thì làm sao Hoàng thượng có khả năng tìm ra lỗi của Cửu hoàng thúc và bắt ngài ấy vào thiên lao?”

“Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến Vương Cẩm Lăng, chuyện của Cửu hoàng thúc ngươi không cần lo lắng, Túc Thân vương đã đồng ý ra mặt giúp ngài ấy, chỉ cần Cửu hoàng thúc ra khỏi thiên lao thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ giải quyết, dựa vào sự thông minh và thủ đoạn của ngài ấy, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không thể chiếm được thế thượng phong.” Phượng Khương Trần vẫn luôn tin tưởng điều này.

“Ngươi nói gì? Túc Thân vương sẽ ra mặt giúp Cửu hoàng thúc sao? Sao có thể?” Vũ Văn Nguyên Hoà không tin, phải biết rằng Túc Thân vương đã không màng thế sự từ lâu rồi, ông ta chỉ bảo vệ ba nghìn thân binh kia của mình, những lúc rảnh rỗi sẽ huấn luyện binh lính.

“Có gì không thể chứ, ngươi nghĩ tối nay ta và Vương Cẩm Lăng đã đi đâu?” Phượng Khương Trần tức giận nói.

Vũ Văn Nguyên Hoà kinh ngạc đứng lên: “Các ngươi đi tìm Túc Thân vương? Các ngươi có thể thuyết phục Túc Thân vương sao, trời ạ, quá tuyệt, nếu biết hai người có thể thuyết phục được Túc Thân vương, ta đã chẳng để ngươi vào cung gặp Cửu hoàng thúc làm gì, thật là lãng phí thời gian.”

Vũ Văn Nguyên Hoà vui vẻ vỗ bàn một cái khiến chén và ấm trà rung lên, nước bắn tung toé trên mặt bàn, Phượng Khương Trần liếc hắn một cái, hắn lại không thèm đề ý, phần khích nói: “Tên tiểu tử Vương Cẩm Lăng này không tồi chút nào.”

“Ngươi trở mặt nhanh quá nhỉ?” Tức giận với Vũ Văn Nguyên Hoà thì chẳng khác nào tự chọc tức mình cả.

Lúc chưa thân quen với hắn, nàng còn cảm thấy người này thâm sâu khó lường, trên mặt mang theo vẻ uy nghiêm, ít nói. Nhưng sau khi thân thuộc mới nhận ra hắn là một người thẳng thắn, có gì nói đó.

Mặc dù tâm tư cũng được coi là kín đáo nhưng trước mặt người quen thuộc, hắn hoàn toàn không đề phòng chút nào.

Vũ Văn Nguyên Hoà bật cười ha hả, cũng không muốn tranh luận với Phượng Khương Trần, hắn chỉ cần biết, trong lòng Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng ai quan trọng hơn ai là được.

Biết nàng sẽ không lấy chuyện của Cửu hoàng thúc ra đùa giỡn, hắn cũng không hỏi nhiều về chuyện giữa nàng và Vương Cẩm Lăng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.