“A… Là lệnh công tử? Nếu công tử thực sự muốn học kỹ năng khâu tay và xử lý vết thương thì ta có thể dạy ngài ấy, không nhất thiết phải bái làm sư phụ.” Vốn dĩ Phượng Khương Trần cũng không có ý định giấu làm của riêng, lúc trước nàng không dạy cho những người ở Thái Y viện là vì mấy người đó thực sự quá đáng ghét.
Muốn học nhưng ngại mặt mũi không muốn nói cũng được, lại còn vòng vo trách móc, bảo nàng cam tâm thế nào đây, dạy không tốt thì thôi, ngược lại còn bị mấy người kia khiển trách, thực sự coi Phượng Khương Trần nàng là thánh mẫu mà.
“Như thế sao được? Không có danh nghĩa thầy trò, sao có thể học hỏi bí kíp của ngươi?” Về điểm này, ngay cả bản thân Tôn Chính Đạo cũng không muốn.
“Bí kíp gì chứ, Tôn thái y quá nghiêm trọng rồi, chỉ là khâu miệng vét thương thôi mà, không thể coi là bí kíp gì đâu, công tử đang ở đâu, ta sẽ dạy cho ngài ấy ngay, chỉ cần một khắc là ngài ấy có thể học được.”
Khâu vết thương cũng không quá khó, Phượng Khương Trần tin rằng chỉ cần nhìn nàng thực hành một lần, Tôn thái y và nhi tử của ông ấy sẽ học được.
Nhưng không ngờ, Tôn Chính Đạo thấy nàng như thế lại bắt đầu trầm tư, trong lòng thầm nghĩ Phượng Khương Trần có thể chữa lành đôi mắt cho Vương Cẩm Lăng, xử lý cánh tay khó giải quyết của Lạc Vương điện hạ và kỹ thuật sơ cứu khi bị trúng gió, có lẽ nàng ấy không chỉ am hiểu chút ít đó, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612287/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.