Ở bên cạnh Phượng Khương Trần, Vũ Văn Nguyên Hoà cũng không nghĩ nàng sẽ bị thiệt thòi.
“Sao vậy?” Phượng Khương Trần khó hiểu ngẩng đầu lên.
“Lúc nãy ta thấy Tạ nhị phu nhân vội vã chạy như bay ra ngoài, ngươi lại gây gỗ với Tạ gia à?” Nếu như thế thì rắc rồi rồi.
Hả… Phượng Khương Trần đen mặt, nàng đã hiểu, vị Tạ phu nhân này quá mắt bình tĩnh rồi, nàng giả vờ không quan tâm nói: “Ta có thể làm gì được Tạ nhị phu nhân chứ, bà ấy chỉ đến khám bệnh, ta đã đồng ý sẽ chữa trị cho bà ấy rồi.”
“Ngươi đồng ý rồi? Không thể nào, chẳng phải ngươi rất ghét Tạ gia sao?” Vũ Văn Nguyên Hoà thực sự không thể hiểu nỗi tại sao Tạ gia vừa dám để nhị phu nhân đến nhà chữa bệnh vừa ra tay với Cửu hoàng thúc cơ chứ? Chẳng lẽ bọn họ không biết ngày hôm qua Phượng Khương Trần đã vì Cửu hoàng thúc mà một mình xông vào rừng già sao?
Phượng Khương Trần thu dọn đồ đạc xong xuôi, vỗ vỗ tay đứng lên, nghiêm túc nói: “Vũ Văn Nguyên Hoà, ghét Tạ gia là chuyện cá nhân của ta, thân là một đại phu, ta không có tư cách ghét bỏ và kén chọn bệnh nhân, đối với ta mà nói Tạ nhị phu nhân chỉ là một người bệnh, hơn nữa còn là một bệnh nhân là trước đó ta đã đồng ý sẽ chữa trị, cho dù ghét Tạ gia đi chăng nữa, chỉ cần đã hứa sẽ chữa trị cho Tạ nhị phu nhân thì ta nhất định phải làm, đây là vấn đề nguyên tắc.”
Vũ Văn Nguyên Hoà gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612279/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.