Chương trước
Chương sau
Dạ Diệp bước tới, không khí xung quanh dậy lên một mùi nồng đậm, Dạ Diệp là một nam nhân nhưng mùi trên người hắn thế mà lại nồng nặc hơn cả Tô Quán.

“Hắt xì.” Phượng Khương Trần không thể chịu được mùi hương đậm đặc gay mũi này, đồng thời nàng có hơi khó hiểu.

Đêm nay trông Dạ Diệp nam tính và hùng dũng chứ không giống một kẻ ẻo lả.

“Sao thế, mùi này khó ngửi à?” Dạ Diệp nhìn Đông Lăng Vũ Cửu khiêu khích.

“Cửu hoàng thúc, ta đặc biệt chuẩn bị mùi hương này cho ngươi.”

Đông Lăng Vũ Cửu nín thở, không nói gì, rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra.

Hóa ra vật tinh xảo mà Đông Lăng Vũ Cửu đeo bên hông chính là vũ khí của hắn.

Soạt một tiếng, hắn dùng nội lực biến thẳng thanh kiếm, mũi kiếm dứt khoát chĩa vào Dạ Diệp: “Dạ Diệp, ngươi muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút.”

“Phải đánh, đương nhiên là phải đánh, ta hao tổn nhiều công sức, hẹn ngươi đến đây sao có thể không đánh. Chậc chậc chậc… nếu để cho thiên hạ biết Cửu hoàng thúc siêu phàm lại quen dùng vũ khí là nhuyễn kiếm, ngươi nói xem chuyện gì sẽ xảy ra.” Rút kiếm ra, nhưng kiếm của Dạ Diệp lại chĩa vào thi thể phía sau hắn.

Đông Lăng Vũ Cửu đưa người vào sâu trong rừng mới xuống tay, không phải là không có lí do.

“Người chết, sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật của họ.” Đông Lăng Cửu Vũ rút kiếm bước tới, Dạ Diệp rút kiếm giao chiến.

Lúc… nhuyễn kiếm va chạm với thanh kiếm trong tay Dạ Diệp, vỡ ra một tia lửa chói mắt, hai phía tiến lại gần rồi lại tách ra nhanh như gió.

“Đông Lăng Vũ Cửu, ngươi không phải đối thủ của ta, nam nhân như ngươi không xứng với Quán Quán.”

Dạ Diệp ngạo mạn nói.

“Tô Quán? Hóa ra Thiếu chủ hao tỗổn nhiều lòng dạ như vậy, chỉ vì một nữ nhân .” Đông Lăng Vũ Cửu khinh thường nói, đồng thời càng thêm chán ghét Tô Quán.

Đúng là mỹ nữ sẽ mang đến tai họa.

“Cái gì gọi là một nữ nhân, người đó là Quán Quán, Đông Lăng Vũ Cửu, Quán Quán là của ta.” Hai mắt Dạ Diệp đỏ rực, cùng Đông Lăng Vũ Cửu đánh nhau, cố gắng hết sức nhưng cũng không chiếm lợi thé, trong lòng khó hiểu.

Rõ ràng có tin tức xác thực nói rằng cửu hoàng thúc dị ứng với mùi hương, hôm nay hắn và Tô Quán cùng xông mùi hương nồng nặc, sao Cửu hoàng thúc lại không bị ảnh hưởng.

“Tô gia sẽ không gả đích nữ vào Dạ Thành, Dạ Diệp, lòng ngươi đã chết.” Đông Lăng Vũ Cửu không giết Dạ Diệp, dù sao Dạ Diệp chết ở đây cũng không phải chuyện tốt gì với hắn.

Thành chủ Dạ Thành chỉ là một người con trai như vậy.

“Cho dù ta không lấy được, ta cũng sẽ không bao giờ để Quán Quán lầy ngươi.” Hắn thà rằng cả đời này Tô Quán không lầy được ai, hoặc gả cho người nàng không thương còn hơn.

Đông Lăng Vũ Cửu tức giận hừ một tiếng Nữ nhân như vậy, làm ấm giường cho hắn cũng không đáng, còn cưới vợ, đầu óc Dạ Diệp bị úng nước à?

Đông Lăng Vũ Cửu không muốn nhiều lời với Dạ Diệp, chỉ nhanh chóng tắn công, Phượng Khương Trần do dự có nên giúp một tay hay không, nghĩ đi nghĩ lại hay là quên đi, nghe trong lời nói của Dạ Diệp, nàng biết Cửu hoàng thúc phải xử lý đám thi thể này, là vi tiêu diệt bí mật về nhuyễn kiếm.

Đống thi thể trên mặt đất có vết thương dài và mỏng, người có năng lực một chút sẽ hiểu, những người này chết trong tay ai, Cửu hoàng thúc không muốn cho người của hoàng thất Đông Lăng biết về binh khí của hắn là điều dễ hiểu.

Trong lòng Phượng Khương Trần cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng mà phải nói con người cửu hoàng thúc cũng quá khó hiểu khiến người ta phát bực, không thể nói rõ đã xảy ra chuyện gì được à, nói ra một nửa giữ lại một nửa, làm sao nàng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.