Đến gần, Phượng Khương Trần có thể khẳng định, đứng ở nơi đó là một người chứ không phải một bộ y phục.
Cái bóng người kia nhìn có vẻ hơi quen mắt.
Cách bóng người kia hơn hai mươi mét, Phượng Khương Trần không còn tiến lên trước nữa.
Khoảng cách này đủ an toàn, cho dù là đối phương xuất thủ, nàng cũng chạy trốn được.
“Không ra đúng không, vậy ta sẽ cho rằng ngươi đã chết, vì lý do an toàn, ngươi không ngại để ta cho thêm một đao đâu nhỉ.” Phượng Khương Trần lầy đèn chiếu sáng ra nhét vào túi đằng sau.
“Đùng!” Một tiếng, kéo chốt an toàn ra, giơ súng nhắm thẳng vào bóng người kia.
Ung mạng cũng đừng trách nàng, không ra là địch cũng không phải là bạn.
“Cạch…” Phượng Khương Trần bóp cò, đạn rồi khỏi súng, mạnh mẽ bay tới dẫn đến một tiếng vang “Vù vù”, chói tai khác thường trong đêm tối yên tĩnh.
Trong ánh sáng của đá lửa này, chỉ thấy bóng người kia đột nhiên động đậy một cái, đao lớn lập loè ánh sáng lạnh, đột nhiên tung hoành xuất hiện.
“Đùng…” một tiếng, đạn đánh xuyên qua đao, sau đó bóng người kia khẽ lảo đảom đạn sượt qua y phục của hắn, bộp… Một tiếng, rơi vào trên mặt cỏ.
“Người sống? Vậy thì chết trên tay của ta đi.” Dây cung kéo căng, vào giây phút bóng người kia phản kích, Phượng Khương Trần kéo chốt an toàn lần nữa, nhắm thẳng vào bóng đen kia.
Phượng Khương Trần bình tĩnh ứng đối diện, mắt nhíu lại, ngón tay đã bóp cò súng, chuẩn bị nỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612261/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.