Khoé miệng Đông Lăng Vũ Cửu công lên một nụ cười mỉa mai, tiếp tục thúc ngựa chạy sâu vào rừng.
Sau lưng tử sĩ vang lên một tiếng huýt sáo, hơn mười con tuần mã từ trong rừng cây chạy ra, một người một ngựa đuổi theo Cửu hoàng thúc, một trước một sau chạy vào sâu trong rừng sâu .
Dưa vào sự nhạy cảm với mùi máu tươi của đại phu, Phượng Khương Trần vừa chạy đến khu vực săn bắn đã tìm nơi bầy sói thường lui tới, trên đất xuất hiện đầy rẫy xác chết bị huỷ hoại.
Có xác ngựa chiến bị sói cắn chết, cũng có thi thể của thị vệ bị sói cắn chết, nơi này trở thành một mảnh tiêu điều, mùi máu tươi lan tràn trong gió.
Phượng Khương Trần cố nén lại sự kinh tởm, xuống ngựa xem xét, hầu như không còn ai sống sót, hiện trường thảm khốc không khác gì bom nỗ trên đường cái.
Tuy nhiên vì đã quá quen với chiến trường khốc liệt nên Phượng Khương Trần cũng không có cảm xúc gì quá lớn, kiểm tra một vòng mà không tìm thấy người sống, Phượng Khương Trần bắt đầu tìm vết tích rời đi.
“Tại sao lại hướng vào rừng?” Phượng Khương Trần nhìn những bông hoa anh đào trên đất, nghĩ thế nào cũng không thể nào lý giải được.
Nàng suy nghĩ một chút, chắc sẽ không đi vào rừng sâu đâu, vì ở trong đó càng nguy hiểm hơn.
Có người, có ngựa cũng có sói.
“Chẳng lẽ họ không phải chạy trốn vào đó mà là bị bầy sói ép vào?”
Nhưng nhìn sơ qua một chút, xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612254/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.