Xưa nay không thiều điền tích về tài nữ giai nhân, có biết bao tài tử nổi danh mỉm cười vì hồng nhan, phú thi vì giai nhân. Vương Cẩm Lăng cũng không phải người thứ nhất, cũng mãi chẳng phải kẻ cuối cùng, nhưng nữ tử giống như Phượng Khương Trần vậy, thì sẽ là người đầu tiên.
“Từ hay, từ hay! Nhưng hôm nay là thi hội, phải luận thi!”
“Đúng đúng đúng! Phải phạt, phạt, phạt! Hôm nay là thi hội, chỉ phú thi, không phú từ. Đại công tử phá mắt quy tắc rồi, nên phạt, nên phạt!” Trên thế gian những kẻ ngốc nghéch hay tạo cơ hội cho người khác như Ôn gia tiểu thư là có, vậy tất nhiên cũng có không ít người thông minh hơn.
Thấy tình huống như vậy, mọi người nhất tề dũng mãnh vào Hồi Văn Các, lập tức vây lầy Vương Cẩm Lăng, nào còn quan tâm Phượng Khương Trần nữa?
Ôn gia tiểu thư không hiểu, nhưng máy thiếu niên công tử này thì hiểu được, nhục nhã lớn nhất không phải chèn ép hay xem thường.
Bát kể hôm nay Phượng Khương Trần có vẻ vang thế nào đi nữa, ngươi cũng đừng gây chuyện với nàng thì tốt rồi.
Cứ giống như mỹ thiếp trong nhà đi, dù có xinh đẹp động lòng người hơn nữa thì đã làm sao? Cũng chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi! Nếu bảo nàng thật sự làm gì đó, nàng sẽ rơi xuống thế dưới.
Mọi người ùa vào trong, vài phút sau đã đầy Phượng Khương Trần ra bên ngoài.
Phượng Khương Trần chỉ cười không nói, nhanh nhẹn dời bước, nhường đường cho mọi người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612241/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.