Chương 332
Mắt này của nàng ấy vốn không phải bẩm sinh đã bị như vậy, mà là nàng ấy bị từ mười mây năm trước.
Nàng ấy đã đi gặp vô số đại phu, nhưng họ đều nói không cứu được. Bây giờ sắp được nhìn thấy ánh mặt trời rồi, nàng ấy rất cao hứng.
Phượng Khương Trần không có biểu cảm gì, thản nhiên nói một câu không cần cảm tạ.
Nhiều năm trong kiếp sống làm nghề y, nàng đã tập mãi thành quen. Tuy rằng lòng nàng vẫn vui vẻ như trước, vì có thể giúp người khác chữa được ốm đau, nhưng nàng lại không biểu hiện ra ngoài.
Bệnh có thể trị, Phượng Khương Trần chẩn bệnh xong thì tạm thời cảm thầy thoải mái. Nàng nễ mặt việc Vệ tướng quân quen biết với phụ thân mình, đích thân tiễn người về tận phủ.
Trên đường đi Vệ tướng quân cứ cảm khái mãi, rằng Phượng tướng quân đã sinh ra một nữ nhân tốt.
Tuy là Phượng Khương Trần mệt mỏi, nhưng nghe Vệ tướng quân nhắc đến phụ thân, nàng lại không kìm được mà hỏi một số chuyện trong quân, tiếc là Vệ tướng quân không biết được nhiều lắm.
Đưa người đến cửa lớn rồi, Vệ tướng quân đột ngột bảo: “Phượng Tú, có chuyện ta không biết có nên nói với ngươi không.”
“Vệ tướng quân có nói thẳng đi, không sao đâu.” Phượng Khương Trần không thích điểm này của Vệ Tướng quân.
Ngươi là một người tham gia quân ngũ mà, không phải không nên sảng khoái một chút, nói thì cứ nói, còn hỏi có nói được hay không?
“Phượng Tú, phần lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612216/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.