Nàng thật sự không rõ là vấn đề gì.
Quân hưởng? Thật sự chính vấn đề quân hưởng sao?
Dù nàng có thể giúp Vũ Văn Thanh giải quyết được vấn đề quân hưởng, thì nàng cũng đâu thể giải quyết được nghỉ ky Hoàng thường dành cho hắn?
Nhưng một đích Đại tướng quân thiết huyết sa trường như Vũ Văn Thanh này lại đi khóc lóc kể lễ với nàng?
Không thể! Vũ Văn Thanh tuyệt đối là mẫu người là đổ máu không đồ lệ điển hình. Nếu không phải vì say rượu, chắc chắn hắn sẽ không hé răng nửa lời.
Đêm qua, hẳn hắn không còn cách nào mới dựa vào cảm giác nửa tỉnh nửa sau, mở miệng tìm nàng hỗ trợ.
Nhưng…
Phượng Khương Trần cảm giác áp lực quá lớn. Ba mươi vạn miệng ăn, nàng nào có khả năng đến vậy?
Nàng thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc vì sao Vũ Văn Thanh lại cho rằng nàng có thể giúp được hắn.
Tuy nhiên, bằng hữu thì sẽ giúp đỡ nhau. Vũ Văn Thanh cũng đã giúp nàng không ít chuyện, sau nếu nàng có đủ khả năng, vậy nàng phải cố hết sức.
Quân hưởng…. quân hưởng… Phượng Khương Trần cố gắng nghĩ xem có cách nào dễ dàng hay không.
Cái gì mà luật quân binh, quyên góp chứ? Mấy thứ này chắc chắn Hoàng thượng không tán thành, hơn nữa cũng không giải quyết được khẩn cáp, bây giờ vấn đề tối quan trọng nhát là chuyện lương thực.
“Phượng Khương Trần, rốt cuộc ngươi có hỏi được biện pháp gì không? Ta van ngươi mau nói đi. Cô nãi nãi à, coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612212/chuong-328.html