Gió đêm thổi khiến cả người nàng lạnh toát. Phượng Khương Trần tự rúc bản thân mình vào trong lòng Lâm Cửu Khánh.
Lâm Cửu Khánh không chỉ không cự tuyệt mà còn vô cùng phối hợp.
Khụ khụ…. Nếu Tô Vân Thanh nhìn thấy, hẳn mắt cũng lồi ra ngoài mắt.
Cửu Khánh, không phải ngươi ghét nữ nhân lắm sao?
Cửu Khánh, không phải ngươi không thích chung đụng với người khác sao?
Rốt cuộc Phượng Khương Trần là ai mà đáng để ngươi ngoại lệ liên tục với nàng như vậy? Thậm chí ngươi còn để lộ một mặt không người nào biết trước mặt nàng…
Đêm tối, căn bản Phượng Khương Trần không biết bọn họ đã đi đến nơi nào, chỉ biết là họ cứ không ngừng đi về phía trước, về phía trước…
Một lúc lâu sau, bọn họ mới ngừng lại ở chân núi.
“Đi, theo ta lên núi!”
“Lên núi? Bây giờ?” Phượng Khương Trần nhìn quang cảnh một mảnh tối đen như mực này, ngờ là bản thân nghe nhầm.
Hành quân buổi đêm kị nhất là leo núi, không nhìn rõ ràng, sẽ rất dễ gặp chuyện không may.
Nhưng Phượng Khương Trần đã quên mắt hiện đại không giống với cổ đại, cũng vì ở hiện đại thì không có võ lâm cao thủ…
Lâm Cửu Khánh không hề để ý nàng, trực tiếp ôm lây Phượng Khương Trần, vận khí rồi phóng lên trên núi. Đồng thời hắn bắt đầu nghỉ ngờ không biết bản thân đã quyết định sai hay không, vì hắn phải dẫn theo một trói buộc.
Lâm Cửu Khánh cười khổ.
Không ngờ Lâm Cửu Khánh hắn mà cũng có một ngày thiếu lý trí như thế này.
Hầu như chân hai người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612202/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.