“Chuyện gì có quan hệ với Phượng Khương Trần thì chính là chuyện của ta. Chu Hằng, ngươi không xứng với Phượng Khương Trần, đừng si tâm vọng tưởng!” Vũ Văn Thanh nói lời cảnh cáo.
“Ta không xứng, vậy người thì xứng phải không?” Chu Hằng cũng không cam yếu thế mà châm chọc lại, trên người thấp thoáng hơi thở tôn quý mà người bình thường không có.
“Chu Hằng, mặc ngươi có tin hay không! Trong mắt ta, Phượng Khương Trần chỉ là một bằng hữu.” Hắn ta đã sớm nhận định, rằng Phượng Khương Trần vốn là người của Cửu Hoàng thúc.
Hôm nay mượn rượu giả điên, vốn cũng chỉ muốn cậy được miệng Phượng Khương Trần, để Cửu Hoàng thúc hiểu được tình cảnh của hắn ta. Chỉ cần Cửu Hoàng thúc đưa tay ra giúp đỡ bản thân, thì từ nay về sau, Vũ Văn Thanh hắn sẽ nhận định Cửu hoàng thúc là người quan trọng nhát.
Vũ Văn Thanh chưa bao giờ nghĩ Phượng Khương Trần có thể giúp đỡ hắn. Nếu toàn bộ bàn tay của mọi người giúp được hắn ta ở Đông Lăng vương triều đều được đưa đến đây, thì sự lựa chọn của hắn ta vẫn là Cửu hoàng thúc.
Tất nhiên, nếu Cửu Hoàng thúc không có năng lực này, thì cũng không xứng đáng để hắn ta nhận chủ.
Mạng của ba mươi vạn con người, lưng hắn ta gánh không nỗi.
Vũ Văn Thanh nhanh chóng rời đi.
Dưới ánh trăng, Chu Hằng vẫn đứng đó, nhìn theo bóng Vũ Văn Thanh quay người về phòng. Hắn lắc lắc đầu, cũng xoay người trở lại phòng của chính mình.
Mỗi người, đều không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612198/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.