“Phượng Khương Trần, ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bọn họ ở đây phong hoa tuyết nguyệt, chúng ta bên ngoài liều chết liều sống bảo vệ bờ cối, rồi kết quả thì sao? Chúng ta nắm đầu, chảy lệ nóng để đổi được sự yên ổn của Đông Lăng, nhưng lại chẳng chiếm được nửa phần vinh dự, thậm chí ngay cả cuộc sống cũng không được bảo đảm!” Nói đến đây, Vũ Văn Thanh đã trực tiếp bật khóc: “Phượng Khương Trần, bây giờ ta trở về là có thể được phong tước. Vốn ta cũng mong mình được phong tước, luôn nghĩ đến nó, vậy chắc chắn ta có thể giành dụm được một ít tiền tài cho các tướng sĩ của mình, báo đáp được xứng đáng những điều mà họ đã phải trả, nhưng kết quả thì sao? Hoàng thượng hắn nghi ky ta, hắn bao vây ta, hắn không cho ta lại dẫn binh đánh giặc, hắn sợ ta có công muốn làm phản, sợ ta đoạt mắt thiên hạ!”
“Ha ha ha! Phượng Khương Trần, ngươi nói xem đây là cái quái gì vậy? Bọn Hoàng thượng không hề quan tâm tàn binh bị thương trên chiến trường, chỉ một lòng sợ hãi ta sẽ phản bội hắn!”
“Này Vũ Văn Thanh, đừng nói lung tung mấy lời này!” Phượng Khương Trần sợ hãi, vội vã liếc mắt nhìn Chu Hùng, bảo hắn mau lên mà giúp đỡ, chặn cái miệng của Vũ Văn Thanh lại.
Ở đây cũng không phải nơi được nói năng tùy tiện, máy lời này đã khiến Vũ Văn Thanh đáng để chết một trăm lần…
Vũ Văn Thanh ghé vào trên vai Phượng Khương Trần, dù có bị đẩy bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612196/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.