Quả thực là mơ tưởng hão huyền.
Trước đây không thẻ, hiện tại lại càng không có khả năng này…
Thiếp?
Chẳng nhẽ mặt của Phượng Khương Trần ta giống tiểu tam lắm sao?
Phượng Khương Trần đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Đông Lăng Tử Lãng.
Trong mắt Đông Lăng Tử Lãng không có chút tình yêu nào, nạp nàng làm thiếp cũng chỉ là một loại ban ơn, hoặc nói chính xác ra thì nó phải gọi là một loại thủ đoạn lợi dụng.
Một đứng một nằm, mạnh yếu phân rõ, dường như Phượng Khương Trần có xu thế đè ép Đông Lăng Tử Lãng. Thấy tình huống không ổn lắm, Phượng Khương Trần vội thu lại khí thế, nói lời từ chối đầy bình tĩnh: “Lăng Vương, Khương Trần không làm thiếp được không?”
“Không làm thiếp? Vậy ngươi muốn lên làm Lăng Vương phi hay sao?” Đông Lăng Tử Lãng giận dữ hỏi.
Nữ nhân không biết tự lượng sức mình!
“Khương Trần không dám vọng tưởng!” Phượng Khương Trần xoay người, rút ống tiêm ra, sau đó lấy một cái kẹp nhỏ, chuẩn bị rửa sạch miệng vết thương của Đông Lăng Tử Lãng.
“Biết bản thân đang vọng tưởng là tốt rồi! Phượng Khương Trần, với thân phận của ngươi, đến cả làm trắc phi cũng không đủ tư cách!” Trắc phi cũng được viết rõ trong sách, có quyền hạn nhát định, địa vị gần với chính phi. Ngày sau nếu hắn đăng cơ, Phượng Khương Trần cũng có thể được phong phi, đứng đầu một cung.
“Khương Trần biết, nên mới không dám trèo cao. Điện hạ, Khương Trần muốn giúp người rửa sạch miệng vết thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612194/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.