“Tam công tử Tạ gia.”
“Cũng chỉ có hắn mới đến đây.” Phượng Khương Trần gật gật đầu.
Chu Hằng thấy sắc mặt của Phượng Khương Trần không được khỏe, sợ nàng hành sự lỗ mãng, nên khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, Tạ gia có một quý phi nương nương trong cung.”
Ý của hắn chính là tỷ không thể đắc tội được.
Phượng Khương Trần thở dài, Chu Hằng nói không sai, nhưng nàng cũng không bước vào cửa của Tạ gia.
“Nói với Tạ Tam công tử, ta hôm qua rơi xuống hồ, bị bệnh rồi, không đi được.”
Nói xong liền lướt qua Chu Hằng đi ra ngoài.
Chuyện ngày hôm qua, với bản lĩnh của Tạ gia, chắc chắn là đã biết rồi.
“Như vậy có ổn không?”
Đáng tiếc, Phượng Khương Trần thật sự không có thiện cảm với Tạ gia, nàng ngay lập tức đi rửa mặt rồi dùng bữa sáng.
Bữa sáng là cháo táo đỏ, còn có một bát canh tiết heo.
Phượng Khương Trần tức đến nỗi đầu đầy vạch đen, cũng không đến nỗi phải thế này chứ.
Thôi thì, mấy ngày nay vẫn là nên ngoan ngoãn uống đi.
Bổ máu, bổ máu đó.
Thanh toán xong bữa sáng Chu Hằng dày công chuẩn bị, Phượng Khương Trần ngó qua đồng hồ cát, đổi thành thời gian hiện đại, chắc là tầm khoảng chín giờ sáng.
Vào lúc này, đại đa số các bác sĩ phải bắt đầu đi thăm từng phòng bệnh, mà nàng đương nhiên là phải đi kiểm tra tình hình của Vương Cẩm Lăng rồi.
Kỳ thực, ngày hôm qua vốn là phải xức thuốc mắt cho Vương Cẩm Lăng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612181/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.