Các nhà quyền quý, khoản thu trong nhà phần lớn là dựa vài cửa hàng và ruộng đất.
Như nhà Trấn quốc công vậy, của hàng ít cũng hơn trăm, mà ruộng đất ít nhất cũng phải hàng vạn mẫu.
Không có những thứ này, chỉ dựa vào bỗng lộc thì làm sao nuôi sống được cả đại gia đình, làm sao có thể bảo đảm được đời sống xa hoa.
Ngươi nói tham lam á?
Tham thì đương nhiên là có tham một chút, nhưng đó cõ lẽ xem là qua lại trên chốn quan trường, hôm nay thu của nhà này thì ngày mai cũng phải tặng cho nhà kia.
Đừng nói bọn họ không thiếu tiền, cho dù là thiếu tiền đi chăng nữa, bọn họ làm quan đến cái tầng lớp.
này rồi, cho dù tham cũng là cực kì đẹp đẽ, sẽ không làm đến nỗi khó coi.
Vả lại, bọn họ không tham lam vì tiền, nắm quyền trong tay, bọn họ tùy ý làm một cái nghề cũng kiếm được tiền, cần gì phải tham, không công lại khiến người ta bắt được nhược điểm của mình, Trong triều có người dễ làm việc.
“Máy việc này đệ cứ tự xử đi, ta tin tưởng đệ.” Phượng Khương Trần phát tay, tìm một cái lí do lấp liếm sự lười biếng của bản thân.
“Ta đi thăm Vương Cẩm Lăng, mắt của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, ta không yên tâm.”
“Tỷ không sao đấy chứ?” Chu Hằng biết Phượng Khương Trần có chừng mực, chỉ hỏi một câu quan tâm.
“Không sao.”
Phượng Khương Trần cười nói, tìm một cái lí do đuổi Chu Hằng ra ngoài, sau đó từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612175/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.