Phượng Khương Trần tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, vừa dưỡng thần vừa nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay.
Cái mạng may mắn mới nhặt được về cũng khiến nàng hiểu rõ, nàng đối với Cửu hoàng thúc mà nói cũng chẳng phải là người gì đặc biệt.
Khóe môi câu lên nụ cười khổ, nàng rốt cục cũng xem như là đã báo được ơn cứu mạng của Cửu hoàng thúc rồi.
Có vết xe đỗ trước đó, lúc Phượng Khương Trần tỉnh dậy, không dám tỉnh lại quá nhanh.
Vừa đặt chân xuống đất thì Chu Hằng bứng một bát canh gà đi vào: “Tỷ tỷ, sao tỷ đã dậy rồi, tỷ vẫn còn yếu lắm.”
Chẳng cần đến đại phu, chỉ cần nhìn gương mặt trắng bệch của Phượng Khương Trần là rõ rồi.
“Ta không sao. Chu Hằng, pha cho ta một chén nước đường đỏ đi.” Phượng Khương Trần xoa xoa cỗ tay của mình.
“Nước đường đỏ? Tỷ…” Chu Hằng chỉ chỉ Phượng Khương Trần, hai má đỏ hồng, nóng bừng lên.
Hình như, nữ tử đến kỳ kinh nguyệt, thì mới uống nước đường đỏ.
Phượng Khương Trần không tốt lành gì lườm hắn một cái, cái tên Chu Hằng này lại nghĩ đi đâu rồi, có điều Phượng khương Trần cũng lười giải thích, chỉ cười nói: “Chu Hằng, ta cũng là nữ tử.”
Vì thế cho nên, uống nước đường đỏ hay cái gì đó là rất bình thường.
“Đúng rồi, Chu Hằng, mấy ngày nay lúc nào nấu canh thì nhớ bỏ mấy quả táo đỏ vào.” Thôi thì cứ để Chu Hằng hiểu lầm luôn cho xong.
“Được…” Chu Hằng quay mặt đi chỗ khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612173/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.