Đem đồ vật cất kỹ, Phượng Khương Trần trở mình ra khỏi giường. Sau khi các mạch máu được xử lý, vết thương của Đông Lăng Tử Lãng cuối cùng cũng ngừng chảy máu, nhưng điều này không có nghĩa là Phượng Khương Trần có thể thở phào nhẹ nhõm, không nhắc tới Đông Lăng Tử Lãng còn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.
Nàng chẳng qua chỉ khâu lại mạch máu thôi, chưa kể việc gì khác, nàng còn phải rửa sạch vết thương, lấy thịt thối ra khỏi đó, sau đó sát trùng rồi bôi thuốc và khâu lại.
bÌOSS Có điều trong hơn một phút, đã tiêu hao hai phần ba sức lực của nàng.
Phượng Khương Trần rất mệt mỏi, thể xác lẫn tinh thần đều mệt, cả người bê bết máu và mồ hôi, khiến nàng trông như thể được moi ra từ biển máu.
Hai tay như dính đầy chì, nặng nhọc nhắc không nỗi, hai chân cũng hơi đau, mùi máu tanh xộc thẳng vào cổ họng khiến nàng muốn ói.
Nàng đã quen với mùi máu tươi nhưng không có nghĩa là nàng thích mùi máu và có thể uống được máu người, phải biết rằng nàng chỉ là đại phu, chứ không phải là ma cà rồng.
Phượng Khương Trần muốn rót một cốc nước, vì nàng muốn khử mùi hôi trong miệng trước, nhưng phát hiện ra rằng …
Nơi này ngoại trừ một chậu máu lớn, hoàn toàn không có nước sạch.
Được rồi, ta sẽ chịu đựng.
Phượng Khương Trần không có thời gian đề đi tới túi trị liệu thông minh tìm thứ gì đó có thể tẩy sạch mùi máu tanh trong miệng, hơn nữa thật đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612164/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.