“Phượng Khương Trần, mau mau tháo băng cho ca ca ta, xem thực sự có thể nhìn thấy hay không.”
“Vương Thất, ngươi nhớ cho kỹ Phượng Khương Trần ta nói được làm được, chứ không phải là có nhìn thấy được hay không.” Phượng Khương Trần không khách khí nó, sau đó nhìn về phía Tạ Tam đang đứng trong góc phân phó: “Ngươi kéo rèm xuống, mắt của Đại công tử bây giờ chưa thể nhìn được thứ gì quá chói.”
Nàng ghê tởm Tạ gia, nên nếu Tạ Tam tới tận cửa thì nàng cũng không khách khí nữa.
“Cẩm Lăng, hãy thả lỏng. Ta sẽ tháo băng cho ngươi, mắt của ngươi chắc chắn có thể nhìn thấy.”
Phượng Khương Trần lấy ra một cái kéo, trực tiếp cắt bỏ tắm băng che.
“Nếu đơn giản như vậy thì ta cũng biết.” Vương Thất ở một bên nói chen vào, bị phụ thân cốc một cái vào đầu.
“Câm miệng.”
Cả căn phòng yên tĩnh tới độ cái kim rơi xuống cũng có thể nghe được, tất cả mọi người đều như ngừng thở, không chớp mắt.
Tướng sĩ ngoài cửa cũng hóng đến dài cổ, cố gắng muốn xem tình hình bên trong.
“Cẩm Lăng, ngươi đừng gấp, ta đã tháo băng vải cho ngươi, ngươi từ từ mở mắt ra nhé. Mới đầu có thể hơi nhức nhưng đừng lo, đây chỉ là hiện tượng bình thường thôi.” Tiếng của Phượng Khương Trần không hề nhẹ nhàng, nhưng thật kì lạ là nó có thể làm trần tĩnh tâm trạng không yên của Vương Cẩm Lăng.
PĐƯOCG ° Vương Cẩm Lăng hít một hơi thật sâu, từ từ mở hai mắt ra nhưng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612124/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.