Một khi nàng biết được, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, cho nên trước hết vẫn không nên nói ra.
“Ta nhất thời không kịp phản ứng lại thôi. Đi thôi, chúng ta còn phải nhanh chóng đến phủ vương gia, máy ngày nay người nhà bọn họ vô cùng sốt ruột, đến sớm một chút khiến cho bọn họ an tâm cũng tốt.”
Tuy nhiên, Phượng Khương Trần lại không dễ bị lừa: “Vũ Văn Nguyên Hòa, ngươi mau nói cho ta biết ai đã chết? Sao tự nhiên ngươi lại khiếp sợ như vậy?”
Dường như Phượng Khương Trần đang hoài nghi chuyện gì đó liên quan đến nàng.
“Không liên quan gì đến ngươi, đi trước đi, Vương Cẩm Lăng còn đang chờ ngươi.” Vũ Văn Nguyên Hòa quyết không nhắc tới chuyện kia.
“Không được, ngươi nói rõ mọi chuyện ra xem, nếu không trong lòng ta sẽ không yên, lúc nào cũng nghĩ đã có chuyện xảy ra.” Phượng Khương Trần nhìn Vũ Văn Nguyên Hòa bằng ánh mắt kiên định, bày ra tư thế nếu ngươi không nói ta nhất định sẽ không bỏ qua.
“Vũ Văn Nguyên Hòa, rốt cuộc là ai đã chết? Ngươi nói đi, ta không sao.”
“Phượng Khương Trần, ngươi. . .” Vũ Văn Nguyên Hòa có chút do dự, nếu hiện tại không nói ra chuyện này, sau khi đến vương gia càng khó có thể nói ra.
Nhưng mà, chuyện này đối với Phượng Khương Trần mà nói có chút tàn nhẫn.
“Nói đi, ta không sao mà.” Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, làm ra dáng vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Phượng Khương Trần, ngươi còn nhớ rõ người đã cứu dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612111/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.