Chương trước
Chương sau
Hoàng hậu không nhường một bước mà Cửu hoàng thúc cũng không chừa mặt mũi.

Hoàng thượng không còn cách nào đành vung tay.

Truyền…Vũ Văn Nguyên Hòa, ngươi giám thị toàn bộ việc Phượng Khương Trần chữa mắt Vương Cẩm Lăng cho trẫm. Nếu Phượng Khương Trần là kẻ lừa đảo thì cũng là kẻ lừa đảo có bản lĩnh.

Cho nên đây chỉ là lấy danh nghĩa đi bảo vệ để giết chết Phượng Khương Trần khi nàng thất bại mà thôi.

Vũ Văn Nguyên Hòa không nói câu cuối nhưng ánh mắt tối hơn vài phần.

“Xin thứ lỗi, ta rất tốt, không cần người khác quấy rồi.” Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cảm kích Cửu hoàng thúc.

Vì chuyện của nàng mà Cửu hoàng thúc phải nhúng tay vào máy thứ thế này thật sự không phù hợp với nguyên tắc của y.

“Thật sao, ta nói ngươi nghe nha Phượng Khương Trần, sao mạng của ngươi lại tốt thế chứ nhỉ? Lọt vào mắt của Cửu hoàng thúc. Phải biết rằng hoàng hậu đã coi ngươi là cái gai trong thịt mà nhìn chằm chằm, nếu không có Cửu hoàng thúc bảo vệ thì ngươi có chết cả ngàn lần cũng không đủ.”

Vũ Văn Nguyên Hòa rung đùi đắc ý, dáng vẻ như đang tò mò nghiên cứu. Thế nhưng câu đó hắn t nói rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe.

Hắn tuyệt đối không tin rằng giữa Phượng Khương Trần và Cửu hoàng thúc có gì mờ ám.

Thứ đàn ông nhiều chuyện!

Phượng Khương Trần tức giận trợn trắng mắt chỉ vào tám thi thể trên mặt đắt, nói: “Nếu Vũ Văn tướng quân tới đây để bảo vệ Khương Trần vậy thì làm phiền tướng quân đưa tám thi thể này ra ngoài giùm nhưng đừng động vào, ta có việc cần dùng.”

Viên đạn vẫn chưa lấy ra.

“Được.” Quả nhiên Vũ Văn Nguyên Hòa không hề nói sâu thêm nữa mà chỉ kiểm tra tám cái thi thể kia một lượt, phát hiện có năm cái bị vũ khí sắc bén găm giữa mày còn ba cái khác thì bị thương ở chỗ yếu, có lẽ là một đòn chí mạng.

Có năng lực như vậy, tàn nhẫn như vậy. Vũ Văn Nguyên Hòa tự nhận bản thân không làm được đến nước này, hắn ngắng đầu lên nhìn Phượng Khương Trần như đang muốn nhìn thấu nàng vậy.

“Phượng Khương Trần, là ngươi giết bọn họ sao?”

Phượng Khương Trần nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ngươi dùng cái gì để giết họ vậy?” Vũ Văn Nguyên Hòa có thể khẳng định rằng Phượng Khương Trần không dám đối đầu trực tiếp với bọn người này.

“Công phu có một không hai, là bí mật không thể truyền ra ngoài, nếu muốn biết thì hỏi cha mẹ ta đi.”

Phượng Khương Trần hừ lạnh, khuôn mặt lạnh lẽo, có lẽ là vì vừa mới giết người nên trên người vẫn còn sát khí.

Ách…

Vũ Văn Nguyên Hòa giật giật môi, nghĩ không nên hỏi tiếp nữa.

*Vũ Văn tướng quân, nếu ngươi đã có hoàng mệnh vậy thì xin Vũ Văn tướng quân phái người bảo vệ hai gian nhà này cho tốt, tuyệt đối không được để người khác đến gần.” Phượng Khương Trần không khách khí mà dứt khoát sai bảo.

Vũ Văn Nguyên Hòa mới hiểu ra rằng ngày hôm nay rất quan trọng với Phượng Khương Trần, tuy rằng…

Nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể tin tưởng Phượng Khương Trần.

Nghĩ đến việc trừng phạt sau khi nàng thất bại, vẻ mặt Vũ Văn Nguyên Hòa trầm trọng hẳn, nói: “Phượng Khương Trần, ngươi nhất định phải chữa khỏi đôi mắt cho Vương Cẩm Lăng, đừng để Cửu hoàng thúc mắt hết mặt mũi.”

Cho dù là chuyện gì, đụng đến hoàng thất đều không phải chuyện nhỏ.

“Ta biết, ta sẽ không để Cửu hoàng thúc thất vọng.” Đúng vậy, vì Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần nàng cũng không được phép thất bại.

Người đàn ông chỉ có ba mặt duyên kia, gặp ba lần đã giúp đỡ nàng hết bồn lần.

Cuộc đời này nàng phải trả ân tình cho người nọ thế nào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.