Phượng Khương Trần bát lực thở dài: “Tạ Nhị phu nhân đâu?”
Bệnh nhân của nàng mới có quyền nói chuyện.
“Không biết, Tạ Nhị phu nhân không thấy ra mặt.” Tô Vân Thanh cũng không có ý giấu giếm.
“Ít nhất thì bệnh nhân của ta không hề bôi đen ta, vậy là tốt rồi.” Phượng Khương Trần cố tỏ ra vui vẻ trong nỗi cay đắng.
Người đời hoài nghi y thuật của nàng, nàng có thể lý giải, ngoại trừ những y nữ trong hoàng cung khá hiểu biết về y thuật, không còn một nữ tử nào biết y thuật mà còn dám nói y thuật của bản thân mình tốt cả.
Chỉ là nàng không ngờ tới, sẽ có người lợi dụng điểm này để reo rắc lời đồn, nói nàng thành kẻ lừa đảo.
Kẻ lừa đảo, đây là một lời buộc tội rất nghiêm trọng, đặc biệt là sử dụng y thuật để lửa đảo, càng gây ra hiềm nghỉ của việc giết người gián tiếp.
Ây, những người này là muốn đuổi cùng giết tận sao?
“Phượng Khương Trần, ngươi quan tâm Tạ Nhị phu nhân làm gì, Phượng Khương Trần, mau đi đi, rời khỏi hoàng thành, nơi này không có nơi nào để ngươi có thể ở lại, ta sẽ sắp xếp cho người đến biên quan, ở nơi đó có huynh đệ của ta, có bọn họ che chở, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Vẻ mặt Vũ Văn Nguyên Hòa lo lắng nhìn Phượng Khương Trần.
Nghe thấy những lời đồn đại như thế này, đừng nói đến Phượng Khương Trần, mà ngay cả bọn họ cũng cảm thấy tức giận.
“Đi? Không, ta không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612105/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.