“Hô…”
Đối mặt với bức tường, Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
Cho dù An Yên công chúa có dùng loại hình pháp nào, nàng cũng sẽ không thốt ra một lời.
Năm đó mẹ nàng ở trong đại lao Huyết Y Vệ chịu bốn đại hình mà không kêu một tiếng, nàng cũng có thể làm được.
Toàn thân Phượng Khương Trần căng thẳng, chờ đợi đau đớn ập tới.
“Công chúa.” Hai tay thị vệ dâng thiết sơ lên.
“Chờ một chút, xoay người Phượng Khương Trần lại.” An Yên công chúa nhướng mi ra lệnh.
Nàng không có hứng thú nhìn bóng lưng của Phượng Khương Trần, nàng muốn nhìn khuôn mặt méo mó vì đau của Phượng Khương Trần hơn.
“Vâng.” Thị vệ làm theo, xoay hình khung lại, sau đó di chuyển nó về phía trước để thuận tiện cho việc hành hình.
Phượng Khương Trần vẫn nhắm mắt như cũ, không nói gì, như thể mọi chuyện không hề liên quan nàng.
Chuyện đã như vậy, cho dù nàng có sức cũng không có chỗ dùng. Thay vì lãng phí sức lực của mình để làm những việc vô nghĩa còn không bằng nghĩ xem liệu mình có thể chống được tâm trí biến thái muốn hành hạ mình của An Yên công chúa hay không.
“Ra tay đi.” Trong mắt An Yên công chúa lóe lên một tia dữ tợn.
Phượng Khương Trần cảm thấy lành lạnh sau lưng, ngón tay vô thức cong lại, nếu không phải nàng đang bị trói tay chân thì chắc chắn toàn thân nàng sẽ run lên.
Nàng cho rằng nàng không sợ, nhưng bây giờ nàng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612082/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.