Chương trước
Chương sau
Phượng Khương Trần này đúng thật là một cái gai nhọn, trong tình huống địch trong tối ta ngoài sáng, nàng lại lựa chọn nghênh chiến.

Có can đảm là đáng khen ngợi, nhưng mà không đủ, có phải là chỉ có can đảm mà không có mưu lược.

Lúc mà Vũ Đào quận chúa ca ngợi Tôn Dực Cẩn cũng đuổi lên đến: “Vũ Đào quận chúa, lần đầu tiên Phượng tiểu thư tham gia cuộc thi cưỡi ngựa của lễ hội hoa đào, nàng căn bản không hề hay biết chỗ nào có chướng ngại vật, chỗ nào có nguy hiểm, chúng ta nhanh đuổi theo đi, nếu như mà xảy ra chuyện thì thế nào cũng không tốt.”

Tôn Dực Cẩm hiểu rõ Vũ Đào quận chúa này và An Yên công chúa không phải là cùng một loại người, Vũ Đào quận chúa thượng võ, làm việc càng ngay thẳng lỗi lạc.

Cho dù nàng ta ghét Phượng Khương Trần cũng sẽ không dùng thủ đoạn đê hèn này để hãm hại Phượng Khương Trần, cũng sẽ không trơ mắt nhìn Phượng Khương Trần mắt mạng dưới thủ đoạn đê hèn này.

Quả nhiên, Vũ Đào quận chúa chỉ do dự một chút liền gật đầu, vút roi ngựa lên đuổi kịp Tôn Dực Cần: “Đi xem sao.”

Phượng Khương Trần không quen với những chướng ngại bố trí trên đường nhưng vẫn không ảnh hưởng đến chặng đường phía trước của nàng.

Chỉ là chướng ngại vật của cuộc thi mà, kiếp trước khi huấn luyện trong quân đội, chỉ có một hạng mục, nhưng chẳng qua là nó nhằm vào người chứ không phải nhằm vào ngựa, nhưng Phượng Khương Trần thấy không có nhiều khác biệt lắm.

Quả nhiên, cho dù thời gian và không gian biến đổi thì việc bồ trí chướng ngại vật của người đời cũng tương tự nhau, cái xuất hiện trước mặt Phượng Khương Trần đầu tiên chính là vượt rào cản.

Thị lực của Phượng Khương Trần khá tốt, ở phía xa xa đã nhìn thấy, chuẩn bị sẵn sàng, lúc gần đến rào cản Phượng Khương Trần kéo dây cương, hai chân thúc vào bụng ngựa, phóng ngựa bay vút lên cao, rào cản nửa mét dễ dàng nhảy qua.

Hi… con ngựa dưới hông rõ ràng rất thích thú, gầm lên đầy đắc ý.

Kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sắc khiến cho Vũ Đào quận chúa và Tôn Dực Cẩn đằng sau phát ra một tiếng thán phục.

“Trời đất ơi, ai dám nói Phượng Khương Trần là đồ ngốc, ngốc mà có thể giỏi như vậy sao? Là ai nói Phượng Khương Trần không biết cưỡi ngựa, ta thầy kỹ thuật điều khiển ngựa của Phượng Khương Trần không thua gì Vũ Văn tướng quân, nghe nói Vũ văn tướng quân đích thân đưa nàng tới biệt viện Hoàng gia, chẳng lẽ kỹ thuật cưỡi ngựa của Phượng Khương Trần là do Vũ Văn tướng quân dạy sao?” Vũ Đào quận chúa mạnh dạn suy đoán nói.

Tôn Dực Cần thúc ngựa lên phía trước rồi nói: “Không biết nữa, chúng ta đuổi theo xem thử đi, nói không chừng ăn may có thể nhặt được món hời, ở đằng sau Phượng Khương Trần, không chỉ có thể quan sát kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sắc của nàng ta mà còn có thể dễ dàng thong thả vượt qua chướng ngại vật.”

“Nói đúng, đừng để Phượng Khương Trần bỏ chúng ta, chúng ta đuổi theo xem thử, ta muốn xem xem lời đồn đại không đáng tin đến mức nào, kỹ thuật cưỡi ngựa của Phượng Khương Trần có bao nhiêu cao siêu.”

Vũ Đào quận chúa giương roi ngựa lên, lại tiếp tục đuồi theo.

Bên ngoài biệt viện hoàng thành, ba nữ tử xuất sắc như nhau giương roi giục ngựa, điệu bộ đều muốn rong ruổi, để ủng hộ cho thanh xuân của các nàng.

Vũ Đào quận chúa cùng Tôn Dực Cần cơ hồ đồng thời phóng qua lan can, bất quá kỹ thuật cưỡi ngựa của các nàng, hiển nhiên không có Phượng Khương Trần xuất sắc, ở một khắc kia phóng ngựa nhảy lên, sức ngắm về sau chưa đủ, vó sau của ngựa làm ngã lan can.

Hai người mặc dù vì vậy mà té xuống ngựa, nhưng tiện cho người phía sau, người phía sau trực tiếp đạp lan can mà qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.