Cả khuôn mặt Vũ An quận chúa đều trướng thành màu đỏ tím, run rấy chỉ vào Phượng Khương Trần: “
Phượng Khương Trần, ngươi, ngươi ngậm máu phun người, dù gì ngươi cũng là một nữ tử chưa xuất giá, lại có thể ra loại lời này, ta thật sự thấy xấu hỗ thay cho Phượng phu nhân, nếu như Phượng phu nhân ở dưới hoàng tuyền biết được, nhất định sẽ hối hận vì đã sinh ra ngươi.”
Vốn dĩ Phượng Khương Trần chỉ muốn nói một chút rồi thôi, nhưng Vũ An quận chúa nhắc đến ai không nhắc, lại cứ phải nhắc tới người mẹ đã mắt của nàng, nếu đã như vậy thì đừng trách Phượng Khương Trần nàng không cho Trần Quốc Công mặt mũi.
* Vũ An quận chúa, ngươi không cần lo lắng, nương ta dưới hoàng tuyền có biết nhất định sẽ thấy tự hào vì ta, chỉ là nếu như đứa trẻ chưa kịp thành hình kia ở dưới hoàng tuyền biết được, nhất định sẽ hận ngươi đến tận xương.
Vũ An quận chúa, lúc nửa đêm nằm mộng, bên tai ngươi có nghe thấy tiếng gọi của con ngươi , Vũ An quận chúa, lúc ngươi cùng nam sủng cá nước vui vẻ, có từng nhớ đến đứa trẻ vô tội kia, Vũ An quận chúa, lúc nam sủng của ngươi tằng tju với ngươi trên giường, có từng nghĩ tới phu quân tương lai của ngươi, Vũ An quận chúa…”
* Câm miệng, câm miệng, Phượng Khương Trần ngươi câm miệng cho ta, không được nói nữa, không được nói nữa.” Vũ An quận chúa thẹn quá hóa giận.
Dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của Trần Quốc Công,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612049/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.