Chương trước
Chương sau
Lâm Ngọc mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn phải lặng lẽ lui xuống, thầm oán trong lòng.

“Tham kiến công chúa, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế” Hồng Bảo Đông một tiếng liền quỳ xuống.

“Hồng Bảo, tốt nhất ngươi nên có chuyện thật sự trọng đại, bằng tuyệt đối không bao giờ dễ dàng tha thứ cho ngươi đâu” Sự xuất hiện của Hồng Bảo hiện đã làm cho tâm trạng của An Yên công chúa vốn dĩ đang rất tốt tiêu tan hoàn toàn, làm cho nàng có một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Hồng Bảo đã chứng thực được những gì mà An Yên công chúa phỏng đoán là đúng.

“Khởi bẩm công chúa, Vũ Văn tướng quân đã tự thân hộ tống Phượng tiểu thư đến hoàng gia biệt viện và bây giờ bọn họ đã đang ở ngoài cửa rồi” Hồng Bảo cứng đầu nói.

Cho dù hắn ta có ngu xuẩn đến đâu thì chắc cũng biết được rằng công chúa rất chán ghét Phượng Khương Trần.

” Vũ Văn tướng quân? Là vị Vũ Văn tướng quân nào?” K mặt đẹp đẽ của An Yên công chúa trong chốc lát bỗng hơi nhăn lại, hai tay nắm chặt ngọc như ý, trong mắt lóe lên ánh hào quang đầy ý hận.

An Yên công chúa chỉ hỏi duy nhất một câu hỏi, bởi vì trong vương triều Đông Lăng không ít người có mang họ Vũ Văn, nhưng người có đủ tư cách để có thể được xưng là Vũ Văn tướng quân thì chỉ có duy nhất một người.

“Vũ Văn Nguyên Hoà”

Bộp… An Yên công chúa dùng thanh ngọc như ý trên tay đánh một phát vào Hồng Bảo.

Trán của Hồng Bảo bị đập vỡ đến chảy máu nhưng hắn ta vẫn không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, máu cứ thế chảy xuống hai bên má.

Còn ngọc rơi xuống đất vỡ vụn ra từng mảnh.

“Đúng là một lũ phế vật” An Yên công chúa lên tiếng chửi rủa.

Các vị thiên kim khác ai nấy đều nháo nhác nhìn nhau, không ai dám hó hé mở miệng ra nói lấy nửa lời.

Các nàng còn đang suy nghĩ, không phải Phượng Khương Trần từng nói là muốn đến tham gia lễ hội hoa đào của An Yên công chúa còn gì, sao mà mãi vẫn chưa thấy người đến, công chúa cũng không tức giận, thì ra là vốn dĩ công chúa không muốn nàng đến.

Nhưng cuối cùng thì như thế nào? Phượng Khương Trần không những đến, mà lúc đến còn làm náo động mọi người như vậy, đây không phải là đang đánh vào mặt của công chúa một cái thật mạnh hay sao.

Vũ Văn tướng quân đích thân hộ tống!

Thử nhìn lại toàn bộ vương triều Đông Lăng mà xem, người có thể khiến cho Vũ Văn tướng quân chủ động hộ tống cũng chỉ có duy nhất Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Bản lĩnh của Phượng Khương Trần này cũng thật là lớn nha!

Một vị vương gia đại công tử thôi vẫn chưa đủ, vậy mà đến ngay cả ‘Vũ Văn tướng quân cũng cũng bị nàng lôi kéo, loại người giống như vậy không thể giữ lại được, nếu như giữ lại nhất định sẽ để lại tai hoạ sau này.

Ngay vào lúc này, tất cả các vị quan gia tuyệt đối không chịu thừa nhận rằng các nàng cũng đang đố ky với Phượng Khương Trần.

Các nàng cũng chỉ là muốn vì dân trừ hại, Phượng Khương Trần chính là hồ ly tinh, một con hồ ly tinh chuyên môn đi quyến rũ người khác.

Các nàng thậm chí còn chưa từng được chạm vào được một góc áo của nam nhân, vậy mà Phượng Khương Trần này không những được chạm vào mà còn được bọn họ bảo vệ như vậy, loại nữ nhân như vậy làm sao mà có thể giữ lại được.

Các vị thiên kim vì có những ý nghĩ này trong đầu nên cũng không ai có ý nghĩ đến việc tiến lên phía trước để thuyết phục, chỉ có duy nhất một tì nữ ngồi đầu tiên bắt đầu động đậy thì lại bị người bên cạnh ấn xuống.

“Dực Từ, ở đây không đến lượt ngươi ra mặt đâu”

“Ồ!” Thiếu nữ buồn bã đáp lại, mặc dù rất nghe lời không nhúc nhích nhưng trong đôi mắt lại ánh lên vẻ bất bình.

An Yên công chúa mặc dù rất tức giận nhưng lại không mất đi lý trí, nàng nhận thức được rằng nơi đây không phải là hoàng cung, hít thật sâu một hơi, miễn cưỡng yêu cầu bản thân mình phải trưng ra khuôn mặt tươi cười.

Các cung nữ vốn bị dọa tới mức run lên bần bật, nhưng khi nhìn thấy trên mặt của An Yên công chúa lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, các nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Phải biết rằng, mấy ngày trước An Bình công chúa nổi giận ở trong cung, tự làm bản thân mình bị thương, kết quả lại hại chết hai mươi bốn cung nữ, các nàng cũng không muốn phải chết một cách oan uổng như vậy.

“Công chúa điện hạ, phân đoạn thưởng trà nghe đàn đến đây cũng đã kết thúc, hay là mời công chúa điện hạ đi thay quần áo, dời giá rừng hoa đào” Cung nữ tiến lên phía trước, giúp An Yên công chúa tìm một bộ quần áo hoàn mỹ cho phân đoạn tiếp theo.

Các thiên kim quan gia khác cũng không phải là những kẻ ngu ngốc, cũng nhao nhao đứng lên hết lượt, không thèm đếm xỉa đến đống ngọc như ý đã vỡ vụn kia, nhìn thấy ngọc như ý vỡ vụn, duyên dáng cười nói, trêu ghẹo lẫn nhau, nói là muốn đi ngắm hoa, bản cung.

“Như vậy cũng tốt, các vị tiểu thư cứ đi ngắm hoa trước, bổn cung một lúc nữa sẽ đến ngay, chúng ta sẽ xem xem hôm nay vị tiểu thư nào sẽ có tiễn thuật tinh xảo nhất. An Yên công chúa cười dịu dàng, nhưng cung nữ ở bên cạnh nàng lại cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

“Hồng Bảo, ngươi đi an bài một chút, Phượng tiểu thư đến rồi thì trực tiếp dẫn nàng qua rừng hoa đào”

An Yên công chúa hướng về phía mọi người cười với họ một cái rồi xoay người rời khỏi chỗ ngồi.

Hồng Bảo tuân mệnh rời đi.

Hắn ta biết rất rõ ràng, ngụ ý của An Yên công chúa nói đi an bài có nghĩa là gì…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.