Có đôi khi, uy danh lừng lẫy cũng không phải là một chuyện tốt, người ta nhìn thấy cờ hiệu của nhà họ Vũ Văn thì không dám nhúc nhích.
“Ngoan, về sau nếu còn có cơ hội, ta sẽ đi nhờ ngươi trợ giúp nha”
Phượng Khương Trần võ võ bả vai Vũ Văn Thanh, bộ dạng vô cùng đồng tình.
Ý tứ trong lời nàng vô cùng rõ ràng, sau này nếu nàng không có chuyện muốn nhờ đến Vũ Văn Thanh, nàng tuyệt đối sẽ không dễ đàng đi đọc thuộc binh pháp như vậy.
Nhân lúc Vũ Văn Thanh còn chưa kịp phản ứng lại thì Phượng Khương Trần đã nhảy xuống khỏi xe ngựa.
“Vương Thất, thay ta cám ơn Vũ Văn tướng quân, chuyện hôm nay may là có hắn”
Có duyên ắt gặp lại.
“Khinh Trần cô nương”
Phượng Khương Trần bước ra khỏi xe ngựa, chúng tướng sĩ phía sau liền cung kính kêu lên.
Đám người bọn họ tâm tư đơn thuần, ngươi đối tốt với bọn họ thì bọn họ ắt sẽ đối tốt với ngươi, ngươi thật lòng kính trọng bọn họ thì bọn họ cũng sẽ thật lòng kính trọng ngươi.
Những người tham gia quân ngũ bọn họ có lế dã man, có lẽ thô tục nhưng lại có nghĩa khí.
“Các vị đại ca, hôm nay làm phiền mọi người rồi, ngày khác Khương Trần mời mọi người uống rượu” Không cẩn thận thì tính cách hào sảng kính người từ kiếp trước tới rồi.
Ở chung với một đám quân nhân thì sự phong bị của Phượng Khương Trần hạ xuống rất nhiều.
“Được, lời này của Khương Trần cô nương ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612035/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.