Ăn khổ? Vũ Van Thanh nửa điểm khổ cũng không có ăn, cho dù là khổ thì hắn cũng ăn vô cùng sung sướng.
Vũ Văn Thanh nói bóng nói gió nửa ngày nhưng một tin tức hữu dụng cũng không có được, Vũ Văn Thanh buồn bực tới cực điểm thì lúc này mới phát hiện Phượng Khương Trần còn ngồi trên lưng ngựa mà cổ hắn đã ngửa tới nhức mỏi.
“Phượng tiểu thư, xe ngựa rất nhanh là tu sửa xong rồi, mời Phượng tiểu thư xuống ngựa”
Nhìn bộ dạng buồn bực của Vũ Văn Thanh, Phượng Khương Trần âm thầm bật cười, sóng mắt vừa chuyển, nổi hứng muốn trêu chọc hắn.
Đương nhiên, Phượng Khương Trần tuyệt đối không thừa nhận là nàng muốn trêu chọc hắn, nàng là đang dạy cho Vũ Văn Thanh sự kỳ diệu của bộ binh pháp này.
Phượng Khương Trần bộ dạng nghe lời, hai má ửng đỏ, ngượng ngùng khẽ nói: “Cái kia, Vũ Văn tướng quân có thể giúp ta một chút hay không?”
“Ách? Giúp? Giúp cái gì?” Vũ Văn Thanh nhất thời chưa phản ứng được.
Phượng Khương Trần này khi nào thì biến thành tiểu thư khuê các yếu đuối như vậy chứ? Vừa rồi còn nói khí thế lắm cơ mà.
“Cái kia, ta, ta, ta sẽ không xuống ngựa” Giọng nói của Phượng Khương Trần càng ngày càng nhỏ, đầu thiếu chút nữa là úp xuống ngực, không dám nhìn người khác.
“Cái gì? Ngươi biết lên ngựa lại không biết xuống ngựa?” Vũ Văn Thanh rõ ràng không tin.
“Kỳ thật ta chỉ biết lên ngựa” Phượng Khương Trần cố gắng kiềm chế ý cười trong lòng, thanh âm mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612033/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.